Đối mặt với mệnh lệnh để bọn họ hy sinh bằng cả tính mạng của Trì Vũ Dao, ba Diêm Tổ chẳng những phản kháng hay sợ hãi, mà còn bùng cháy lên sự phấn kích và cuồng nhiệt.
“Chỉ cần có thể cứu được chủ nhân, đừng nói là tính mạng, cho dù bảo ta nghiền xương thành tro ta cũng sẵn lòng!” Diêm Nhất gào lên.
Diêm Nhị thở hổn hển nói: “Tính mạng của bọn ta đều tồn tại vì chủ nhân! Chết vì chủ nhân chính là vinh quang lớn nhất cả đời này của bọn ta!”
Diêm Tam còn lập tức quỳ xuống trước mặt Ma Hậu, sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy: “Ma Hậu mau nói đi, phải làm thế nào mới có thể cứu được chủ nhân! Mau cứu chủ nhân a a…”
Diêm Vạn Si, Diêm Vạn Hồn, Diêm Vạn Quỷ.
Họ là ba vị tổ tiên sáng lập ra Diêm Ma Giới, là nhân vật sống lâu nhất, cũng có bối phận cao nhất đương thời.
Sự tồn tại của bọn họ cao quý biết bao.
Sau này, bọn họ trở thành Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam bên cạnh Vân Đế, thậm chí ngay cả bản thân bọn họ cũng dần quên mất cái tên ban đầu của mình.
Vì để cứu Vân Triệt, bọn họ có thể hy sinh tính mạng tám mươi vạn năm của mình mà không chút do dự.
Tuy rằng đây chỉ là sự trung thành tuyệt đối dưới nô ấn.
Nhưng điều đó vẫn chẳng thể khiến người kia thay đổi sắc mặt.
“Tốt.” Trì Vũ Dao khẽ gật đầu: “Sức mạnh của Càn Khôn Thứ sẽ dịch chuyển các ngươi tới bên cạnh chủ nhân, việc mà các ngươi cần làm chính là giúp chủ nhân của các ngươi thoát khỏi kẻ kia bằng mọi giá trước khi thân thể bị xé rách, hiểu chưa!”
Chỉ cần có thể giúp Vân Triệt thoát khỏi sự kiềm chế của Mạch Bi Trần, Thủy Mị Âm sẽ lập tức sử dụng sức mạnh của Càn Khôn Thứ để đưa hắn ra khỏi tuyệt cảnh này.
“Hiểu! Hiểu!!” Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam ra sức gật đầu cùng một lúc, hắc quang trên người bọn họ lóe lên, phía sau lưng xuất hiện bóng hình Diêm Ma dữ tợn không ngừng vặn vẹo, trong đôi mắt chỉ còn lại vẻ gấp gáp và cuồng nhiệt.
“Ta cũng đi!” Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói, ánh mắt vô tình: “Ba người bọn họ chưa chắc đã đủ!”
“Để bọn ta đi đi.”
Vừa mới dứt lời, giọng nói của Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc lập tức vang lên sau tai nàng.
“Vì tương lai của Thần Giới và Vân Đế, Ma Hậu không thể mạo hiểm.” Thiên Diệp Bỉnh Chúc nói: “Vì tương lai của Thiên Diệp, Thần Đế cũng phải tự bảo vệ mình.”
Thiên Diệp Vụ Cổ nói: “Trước đó khi bọn ta ra tay, đối phương có vẻ rất kiêng dè phạm quang màu vàng của hai người bọn ta. Liếc mắt nhìn qua, có lẽ kẻ này cũng sẽ như vậy.”
Hai người có kinh nghiệm lão làng này không hề coi nhẹ việc trước đó khi Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang tỏ vẻ thất thố khi đối mặt với Phạm Đế Thần Lực.
Trì Vũ Dao: “…!”
Nếu đã như vậy, hy vọng thành công nhất định sẽ tăng thêm mấy phần.
“Cầu xin Thần Đế để hai người bọn ta an tâm rời đi.”
Giọng nói của Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc như chuông cổ, đôi mắt như giếng xưa.
Bọn họ biết rõ lần này đi thập tử nhất sinh, thế nhưng lại chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào hệt như ba Diêm Tổ, ngoài vẻ thản nhiên ra thì chỉ còn lại sự chân thành sâu sắc.
“…” Thiên Diệp Ảnh Nhi hé môi, song nhất thời lại không nói được gì.
Trì Vũ Dao vươn tay giữ Thiên Diệp Ảnh Nhi lại, sau đó chậm rãi gật đầu với bọn họ: “Vậy thì xin kính nhờ hai vị tiền bối.”
Nhận được cái gật đầu, Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc lập tức đứng bên cạnh ba Diêm Tổ. Bọn họ đặt tay lên lồng ngực, Phạm Đế Thần Lực quanh người được huy động toàn bộ, nơi sâu thẳm nhất trong huyền mạch ánh lên thứ phạm quang màu vàng rực lửa nhất cả đời bọn họ.
“Đưa bọn ta đi thôi.” Thiên Diệp Vụ Cổ thản nhiên nói.
“Mị Âm…”
Trì Vũ Dao mở miệng, ánh mắt của nàng đảo qua Diêm Nhất, Diêm Nhị, Diêm Tam, Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc. Nàng biết rõ mệnh lệnh tiếp theo của mình sẽ đưa bọn họ tới mồ chôn thây.
Đối với Vân Triệt hay đối với cả Thần Giới mà nói, mất đi năm người này chắc chắn là một tổn thất vô cùng to lớn.
Thế nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Cho dù phải dùng cái giá là chôn vùi cả Thần Giới để đổi lấy hy vọng giải cứu Vân Triệt, nàng cũng tuyệt đối sẽ không do dự.
“Đợi đã!”
Giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên vang lên. Nàng nhìn bóng lưng của Thiên Diệp Cổ Vụ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc, sau đó khẽ run rẩy nói: “Thái tổ phụ, tổ phụ… ta dùng cái tên Thiên Diệp Ảnh Nhi để lập lời thề, nếu như còn sống sót sau đại kiếp này, ta nhất định sẽ khiến dòng dõi Thiên Diệp… tái hiện lại phồn thịnh vinh quang.”
Một người biết bao năm sống với cái tên Vân Thiên Diệp như nàng, ngày hôm nay lại một lần nữa đọc lên “Thiên Diệp Ảnh Nhi” trong quá khứ.
Một người tiếp quản Phạm Đế Thần Giới chỉ vì Vân Triệt như nàng, cũng ngày hôm nay, lại một lần nữa thừa nhận cái tên Thiên Diệp, dòng máu Thiên Diệp của bản thân.
Bóng lưng của Thiên Diệp Cổ Vụ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc lặng lẽ run lên như thể bị một cơn gió thoảng hơi lạnh thổi qua.
Bọn họ cùng nhắm mắt lại, mí mắt già nua rớm rơm giọt nước mắt không thể đè nén.
Một kiếp làm hoàng đế, một đời khao khát, trải qua biết bao thăng trầm, sống chết cũng thờ ơ… thế nhưng lại không kháng cự nổi một tiếng gọi từ tình thân.
Bọn họ mỉm cười, cái chết vốn chẳng mang theo chút sợ hãi nào lại càng trở nên nhạt nhòa vô vị.
Rắc rắc rắc rắc rắc!
Cuối cùng tiếng xương cốt vỡ vụn cũng dừng lại.
Hết chương 2208.