Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2115 - Chương 2207. Chết Hay Sống (3)

Chương 2207. Chết hay sống (3)
Chương 2207. Chết hay sống (3)

Rắc… rắc rắc!

 

Thời điểm năm ngón tay Mạch Bi Trần siết chặt lại, xương cốt nơi yết hầu Vân Triệt cũng vỡ nát từng lớp, thế nhưng hắn lại chẳng thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có màu máu trên gương mặt đang nhanh chóng biến mất.

 

“Ha, xương cốt cứng thật đấy.” Mạch Bi Trần khen ngợi… hay nói cách khác là than thở, trong đôi mắt hắn cũng lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị khó đè nén: “Không hổ danh là mang huyết mạch Long Thần viễn cổ, e rằng độ thuần khiết của huyết mạch Long Thần trong cơ thể ngươi cũng không kém đám ‘Tổ Long’ kia là bao đâu, chậc chậc.”

 

“…” Toàn thân trên dưới Vân Triệt dù là một ngón tay vẫn không thể động đậy, trong tầm mắt cũng nhanh chóng mất đi màu sắc.

 

Ánh mắt của Trì Vũ Dao càng ngày càng trở nên âm u, nàng đã nhìn ra được, sự chú ý của Mạch Bi Trần hoàn toàn tập trung vào một mình Vân Triệt, hơn nữa còn không có ý định giết hắn.

 

Nếu không với trạng thái hiện giờ của Vân Triệt, Mạch Bi Trần muốn giết hắn thì chỉ cần một cái búng tay mà thôi.

 

Khả năng cao là hắn đã biết được sức mạnh Tà Thần và Ma Đế trên người Vân Triệt, thậm chí là cả chí bảo Huyền Thiên.

 

Nếu là như vậy, có lẽ Mạch Bi Trần sẽ không lấy đi tính mạng của Vân Triệt trước khi hắn nghĩ ra cách đoạt được truyền thừa và chí bảo.

 

“Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam, không được hành động hấp tấp!” Trì Vũ Dao nói ra mệnh lệnh không thể chống lại của Ma Hậu.

 

Mộc Huyền Âm và Thái Chi được truyền tống về bên cạnh Thủy Mị Âm, mà Mộc Huyền Âm hiện giờ vết thương lại chồng thêm vết thương, khí tức trở nên cực kỳ yếu ớt, thế nhưng băng quang trong đôi mắt nàng vẫn lóe lên, cố gắng giữ cho bản thân không mất đi ý thức.

 

Thái Chi ở bên cạnh cũng không khá hơn nàng là bao.

 

“Cứu… hắn…” Dù rằng vô cùng yếu ớt, song Mộc Huyền Âm vẫn cố gắng gượng dậy, từng chữ thốt ra khỏi miệng đều như nhuốm máu đến tận tâm can.

 

“Yên tâm, hắn sẽ không sao đâu.” Trì Vũ Dao khẽ nói, sau đó đồng tử nàng đột nhiên lóe lên một tia hắc quang, Niết Bàn Luân Hồn đi thẳng vào trong hồn hải của Mộc Huyền Âm và Thái Chi.

 

Dưới trạng thái yếu ớt tới mức không thể phòng bị được Trì Vũ Dao, cả lại lập tức thấy trước mắt mình đen kịt, ý thức mau chóng rơi vào tĩnh lặng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

 

Trì Vũ Dao khẽ phất tay, một luồng huyền quang mông lung mờ ảo lập tức bao phủ lấy Mộc Huyền Âm và Thái Chi đã mất đi ý thức. Nàng nhìn về phía trước, sau đó chậm rãi nói: “Hiện giờ, chỉ có một cách.”

 

“!!” Thiên Diệp Ảnh Nhi sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng vọt tới trước mặt Trì Vũ Dao, cố gắng áp chế linh hồn gần như hoàn toàn mất kiểm soát của mình, gấp gáp hỏi han: “Cách gì!”

 

 “A… A ư a a…”

 

Trong không gian không ngừng run rẩy vang lên từng tiếng kêu khàn khàn đau đớn.

 

Khi linh giác còn sót lại cảm nhận được khí tức của Mạch Bi Trần, Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang lập tức liều mạng phát ra âm thanh bằng tất cả khả năng của mình.

 

Bọn họ không mong được cứu sống, chỉ mong Mạch Bi Trần có thể giúp bọn họ được chết ngay lập tức, giúp bọn họ được giải thoát.

 

Bởi vì ngay cả tầng địa ngục sâu nhất sau khi chết cũng không đau đớn như bây giờ.

 

Thế nhưng Mạch Bi Trần lại làm ngơ trước âm thanh mà bọn họ phát ra.

 

Từ đầu đến cuối, linh hồn và sức mạnh của hắn đều tập trung vào một mình Vân Triệt, mà sau khi đích thân cảm nhận và tận mắt nhìn thấy quái thai dùng tu vi Thần Quân cảnh để giải phóng ra sức mạnh bán thần, hắn đã không còn nghi ngờ gì về lời nói của Kỳ Thiên Lý nữa.

 

Thậm chí hắn còn không thể tưởng tượng được công lao của hắn sẽ to lớn đến mức nào khi bản thân dâng hiến kẻ nhận được truyền thừa từ cả Thần Sáng Thế và Ma Đế cho Uyên Hoàng.

 

Những người khác đều đã chết, công lao to lớn không gì sánh bằng này sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.

 

“Đế vương của thế giới này? Ha ha!” Hắn cười lạnh, ánh mắt càng ngày càng rực lửa: “Bản tôn vốn định giết ngươi trước tiên, nhưng may mắn thay, nếu như bản tôn muốn để ngươi sống, ngươi có muốn chết cũng không được.”

 

“Sống để trở thành cống phẩm dâng lên cho Uyên Hoàng chính là ý nghĩa và vinh quang lớn nhất cả đời này của ngươi.”

 

Ánh mắt của hắn hơi tối sầm lại: “Nghe lão Kỳ Lân kia nói, ta tuyệt đối không thể khinh thường hay buông lỏng cảnh giác với ngươi, bởi vì ngươi vĩnh viễn là một kẻ lúc nào cũng có thể làm ra việc nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.”

 

“Vậy thì… sao chứ?”

 

Trong giọng nói lạnh lùng, huyền quang trên người hắn lóe lên.

 

Cạch cạch cạch rắc rắc rắc rắc…

 

Long cốt cứng cáp không gì sánh được và kinh mạch khắp cơ thể Vân Triệt đồng loạt đứt gãy, phát ra âm thanh chói tai như thể ngàn tầng sấm sét nổ tung.

 

“Tách hắn và Vân Triệt ra!”

 

Dù cho tiếng xương cốt vỡ vụn vẫn đang văng vẳng bên tai, song Trì Vũ Dao vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vẫn bình tĩnh trả lời bằng những từ ngữ ngắn gọn nhất.

 

Mà câu trả lời này lại hoàn toàn chôn vùi chút ánh sáng vừa mới lóe lên trong tim Thiên Diệp Ảnh Nhi, nàng đau khổ nói: “Tới gần còn chẳng làm được, sao có thể giúp hắn thoát ra…”

 

“Với sức mạnh của chúng ta thì quả thật không thể tới gần.” Đôi mắt âm u của Trì Vũ Dao liếc qua: “Thế nhưng… Càn Khôn Thứ thì có thể.”

 

Thủy Mị Âm và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời nhìn qua.

 

Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc cũng như nhận ra điều gì đó, bèn quay người lại.

 

Trì Vũ Dao không liếc mắt về phía Thủy Mị Âm, mà là nhìn về phía ba Diêm Tổ.

 

“Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam,” Giọng nói của nàng bình tĩnh tới mức trước nay chưa từng có: “Bảo vệ chủ nhân bằng cả tính mạng, đây là câu nói cửa miệng của các ngươi.”

 

Song giọng nói bình tĩnh nhất ấy là phát ra mệnh lệnh lạnh lùng và tuyệt tình nhất của một Ma Hậu: “Bây giờ chính là lúc để các ngươi dâng hiến tính mạng của mình cho chủ nhân.”

 
Hết chương 2207.
Bình Luận (0)
Comment