Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2120 - Chương 2212. Đêm Tối

Chương 2212. Đêm tối
Chương 2212. Đêm tối

Ầm...

Tinh vực kéo dài mười vạn dặm sụp đổ thành những mảnh vỡ không gian vô tận, sau đó tan thành khói bụi không gian vô cùng đáng sợ... mãi cho đến khi hóa thành một hố đen vũ trụ kéo dài mười vạn dặm.

Thân thể của Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam, phạm quang cuối cùng của Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc, ngay cả Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang, cũng đều bị chôn vùi ở trong đó, hóa thành hư vô nguyên thủy nhất.

Giờ phút này, thần thức của hắn cũng hoàn toàn được giải phóng, quét qua hết vùng tinh vực này đến vùng tinh vực khác.

Một lát sau, hắn thu hồi thần thức, thi triển sức mạnh, lao thẳng về phía đông, chẳng bao lâu sau, hắn lại vươn tay bắt lấy một bóng người già nua cách hắn rất xa kéo tới trước mặt.

Người đó chính là Kỳ Thiên Lý cùng truyền tống với Mạch Bi Trần tới Đông Thần Vực.

Tuy rằng không tới gần chiến trường, thế nhưng tiếng nổ ầm vang và cơn lốc tai ương từ phía xa khiến hắn giờ phút này vẫn vô cùng kinh hãi, trong lòng càng thêm phức tạp.

Khoảnh khắc cảm nhận được cơn thịnh nộ ẩn sâu dưới vẻ thờ ơ của Mạch Bi Trần, Kỳ Thiên Lý lập tức cảm thấy ớn lạnh.

“Vân Triệt, chạy rồi.”

Giọng điệu lạnh lùng khiến Kỳ Thiên Lý cúi đầu thật sâu, không dám nói gì.

“Tại sao bọn họ dịch chuyển không gian lại không để lại dấu vết nào,” Mạch Bi Trần khẽ cụp mắt, lạnh lùng nhìn Kỳ Thiên Lý: “Chắc hẳn ngươi biết đáp án.”

“Là... là Càn Khôn Thứ!” Kỳ Thiên Lý không dám giấu diếm.

Việc Thủy Mị Âm nắm giữ chí bảo Huyền Thiên Càn Khôn Thứ là một việc chưa từng được công khai, chỉ rất ít người biết về nó.

Mà là cánh tay đắc lực của Vân Đế, hơn nữa còn là nhân vật nòng cốt của Tây Thần Vực, đương nhiên Kỳ Lân Đế là một trong số ít người đó.

“Càn... Khôn... Thứ!?” Giọng điệu của Mạch Bi Trần thay đổi.

Bảy món chí bảo Huyền Thiên có tiếng như vậy, làm sao có chuyện vực thẳm lại không hay biết hay không có ghi chép để lại.

Kỳ Thiên Lý vội vàng nói: “Đúng là Càn Khôn Thứ trong bảy món chí bảo Huyền Thiên viễn cổ. Càn Khôn Thứ xuất hiện trở lại trên thế gian vào mấy năm trước, chủ nhân của nó là một trong những đế phi của Vân Triệt.”

“Với thần uy của tông giả, bọn họ có thể chạy thoát, chắc… chắc cũng chỉ có thể là nhờ Càn Khôn Thứ… A!”

Mạch Bi Trần dùng một bàn tay tái nhợt xách cổ áo Kỳ Thiên Lý lên, sau đó nheo mắt lạnh lùng nói: “Vì sao không sớm nói cho bản tôn biết!”

Kỳ Thiên Lý tái mét mặt mày, khó khăn nói: “Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lão… lão hủ… chưa thể… kịp… tôn giả thứ tội…”

“Song với bản lĩnh của tôn giả… bọn họ cũng chỉ có thể… chạy trốn được nhất thời…”

Bịch!

Mạch Bi Trần buông tay, ném văng Kỳ Thiên Lý ra xa, khiến hắn quỳ rạp xuống đất không ngừng ho khan.

Mạch Bi Trần chậm rãi nheo mắt lại, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt của hắn cũng từ từ biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn dần trở nên mãnh liệt.

Tại thế giới này, phạm vi mà thần thức của hắn có thể bao phủ vượt xa vực thẳm, huống chi xung quanh Vân Triệt đều là những người mạnh nhất của thế giới này.

Dù cho Vân Triệt có thể tạm thời chạy trốn, nhưng tìm thấy cũng chỉ là vấn đề trong một thời gian ngắn mà thôi.

Vả lại Mạch Bi Trần đã biết đến sự tồn tại của Càn Khôn Thứ, lần sau Vân Triệt sẽ không còn cơ hội để chạy thoát nữa.

Tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể chế ngự được Vân Triệt, song nhìn chung, biết đến sự tồn tại của Càn Khôn Thứ cũng có thể coi là một chuyện tốt.

Việc dâng tặng món chí bảo Huyền Thiên này lên cho Uyên Hoàng chắc chắn sẽ là một công lao cực kỳ to lớn.

“Ngươi còn điều gì mà ngươi chưa nói với ta không? Nói những thứ quan trọng thôi.”

Mạch Bi Trần trầm giọng nói với Kỳ Thiên Lý.

Mây đen đến từ vực thẳm cũng ngày một đè nặng lên Thần Giới mới thoát khỏi tai ương bình an chưa được bao lâu.





Tong…

Tiếng giọt nước rơi xuống.

Soạt soạt…

Tiếng gió thổi qua lá rụng.

Còn có…

Đâu đâu cũng đau đớn dữ dội.

Đau đớn dữ dội…

Ta… chưa chết sao?

Ý thức nặng nề đến mức khiến hắn thậm chí không có khát vọng vùng vẫy để tỉnh lại.

Thứ nặng nề hơn gấp ngàn vạn lần chính là những hình ảnh rời rạc trong lúc ý thức dần tỉnh lại.

Mạch Bi Trần…

Thần Diệt cảnh…

Vực thẳm…

Tại sao còn có sức mạnh ở trình độ đó…

Tại sao lại muốn xâm chiếm thế giới chẳng dễ dàng gì mới không còn uy hiếp này.

Đúng là… hoang đường.

Xúc cảm mơ hồ truyền tới từ một bộ phận nào đó trên cơ thể, vừa lạnh vừa băng giá nhưng đồng thời cũng lại sưởi ấm linh hồn đang co giật của hắn.

“Vân Triệt, ta đi đây.”

“Hãy sống thật tốt, đây là… nguyện vọng cuối cùng của ta, dù biết chắc sẽ gian nan, nhưng cũng xin ngươi nhất định phải hoàn thành giúp ta.”

Giọng nói của Mộc Huyền Âm như gần trong gang tấc, nhưng cũng lại như xa tít chân trời.

Mang theo vẻ bình tĩnh và quyết đoán, như thể đang nói ra… lời từ biệt cuối cùng.

Ý thức yên tĩnh lập tức dao động mãnh liệt, hắn bắt đầu vùng vẫy muốn tỉnh lại.
Hết chương 2212.
Bình Luận (0)
Comment