Lúc này, một giọng nói khác lại vang lên:
“Vân Triệt,” Đây là giọng nói mang theo nỗi bi thương hiếm khi xuất hiện của Thiên Diệp Ảnh Nhi: “Ta muốn được chết bên cạnh ngươi biết bao, thế nhưng ta lại càng muốn ngươi được sống hơn.”
“Cả đời này ta đã làm sai vô số chuyện, tạo ra vô vàn tội ác, có điều chỉ khi gặp được ngươi, ân oán vui buồn đau đớn hạnh phúc hay vinh nhục… tất cả mọi thứ, ta tuyệt đối không hề cảm thấy hối hận.”
“…” Vân Triệt cố hết sức muốn vươn tay ra, bắt lấy chủ nhân của giọng nói kia.
“Tỷ phu…”
Giọng nói nhẹ nhàng mà dịu dàng của Thái Chi chẳng hề mang theo uy nghiêm như ngày thường, nghe hệt như một thiếu nữ hoạt bát khiến người ta nhìn mà muốn che chở vào thuở đầu gặp mặt năm đó.
“Ta muốn đi gặp tỷ tỷ rồi, mấy năm này, ta vẫn luôn… vẫn luôn rất nhớ nàng. Bởi vậy nên là ngươi không cần phải buồn bã vì ta đâu, chỉ cần… thỉnh thoảng nhớ đến ta là được rồi.”
“Ta và tỷ tỷ sẽ cùng ngắm nhìn ngươi từ một thế giới khác, cho nên ngươi nhất định phải sống thật tốt đó. Chắc hẳn là ngươi cũng không muốn nhìn thấy ta và tỷ tỷ thất vọng đâu đúng không?”
…
Đây là mơ, hay là…
Vì sao mỗi một câu đều như đang nói lời chia tay…
Rốt cuộc ta…
“Vân Triệt!”
Lần này là giọng nói của Trì Vũ Dao vang lên, từng chữ từng từ đều nặng nề mà khắc sâu vào tâm trí.
“Vận mệnh của ngươi đã được định trước là bất phàm, cũng được định trước là nhiều thăng trầm.”
“Chẳng qua lần này mọi chuyện tới qua nhanh, cũng quá tàn khốc, ngay cả một người hay tự phụ như ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.”
“Việc cuối cùng mà ta có thể làm vì ngươi chỉ có rời xa ngươi.”
“Ngươi phải sống sót… sống sót bằng mọi giá, hệt như năm đó ngươi ôm hận ngủ đông tại Bắc Thần Vực.”
“Vì bọn ta, ngươi có thể làm được, đúng không?”
…
…
Linh hồn dao động kịch liệt, ý thức liều mạng giãy giụa, hắn điên cuồng muốn tỉnh lại, nhưng mỗi một khắc vùng vẫy đều sẽ khiến cho linh hồn nặng nề của hắn đau đớn tới mức như thể bị vạn đạo xuyên tâm.
Cơn đau toàn thân không ngừng tăng thêm, thế nhưng điều này không hề khiến Vân Triệt chùn bước, mà còn khiến hắn càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Bởi vì càng đau, ý thức ngày một rõ ràng sẽ càng thêm tỉnh táo… cho đến khi tới bờ vực tỉnh lại.
“A!”
Bên trong hồn hải vang lên tiếng kêu thất thanh của một thiếu nữ, sau đó là tiếng bật thốt lên kinh ngạc của Hòa Lăng: “Chủ nhân, ngươi… ngươi tỉnh rồi sao? Hu… hu!”
Tiếng khóc như sắp tràn ra khỏi khóe môi, nhưng lại được nàng gắng sức nín lại.
Một tia sáng đập vào mắt Vân Triệt.
Cơn đau nhói trong chốc lát giúp hắn biết được rằng bản thân đã rất lâu rồi không mở mắt.
Sau khi thích ứng với ánh sáng, thứ hiện lên trong tầm mắt hắn chính là một bầu trời trong xanh.
Thính giác của hắn cũng dần trở nên rõ ràng, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió nhẹ thổi vi vu.
Suy nghĩ ảnh hưởng tới cơ thể, hắn khẽ nhấc ngón tay lên, nhưng kèm theo đó là cảm giác đau nhức tới tận xương tủy.
“A!”
Tiếng bật thốt kinh ngạc của một thiếu nữ khác lại vang lên, sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, trong tầm mắt Vân Triệt lập tức xuất hiện gương mặt thanh tú của một thiếu nữ đang vui mừng tới mức rơi lệ.
“Vân Triệt ca ca…” Thiếu nữ kia gọi một tiếng, sau đó lập tức khóc như mưa: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi… Cuối cùng ngươi… Hu… Hu hu hu…”
“Mị… Âm…”
Vân Triệt mấp máy môi, giọng nói phát ra vừa khô khốc vừa khó nghe. Trong cơn đau nhức, cánh tay của hắn chậm rãi nâng lên, gian nan chạm vào người vừa xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Thân thể cường đại vượt qua nhận thức thông thường của thế giới này giúp cho kinh mạch và xương cốt đứt gãy đều được nối liền lại một lần nữa trong khi hắn đang hôn mê.
Chẳng qua thương thế của hắn thật sự quá nặng, sự phản phệ mà Thần Tẫn mang lại khiến sức mạnh của hắn cũng rơi vào trạng thái vô cùng yếu ớt.
Bởi vì hai vấn đề này, cho nên thương thế của hắn hồi phục chậm hơn thường ngày rất nhiều.
Thủy Mị Âm vội vàng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nâng lên của Vân Triệt.
Vân Triệt sửng sốt nhìn Thủy Mị Âm, suy nghĩ nhất thời vừa mông lung vừa rối rắm… Những vết sẹo ẩm ướt trong lòng bàn tay và cơn đau nhức xương cốt khắp cơ thể đều đang nói cho hắn biết rằng bản thân mình thật sự đã tỉnh lại, chứ không phải là chìm vào một giấc mơ.
Thủy Mị Âm ở bên cạnh hắn, chứng tỏ nơi này cũng phải là nơi nguy hiểm.
Trước khi mất ý thức, rõ ràng hắn đã bị Mạch Bi Trần siết chặt cổ.
Đó là giây phút khiến hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không có…
Rốt cuộc hắn đã thoát thân kiểu gì?
Giọng nói văng vẳng trong hồn hải của hắn trước đó kèm theo nỗi bất an dần mãnh liệt hơn. Hắn không quan tâm tới tình trạng hiện giờ của bản thân, mà phóng thích linh giác yếu ớt cực độ của mình ra xung quanh.
Không có Trì Vũ Dao, không có Thiên Diệp Ảnh Nhi, không có Thái Chi, cũng không có Mộc Huyền Âm…
Thậm chí là cả Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam không được phép rời khỏi hắn nửa bước.
Ở nơi này, ngoại trừ hắn và Thủy Mị Âm ra thì không còn một người nào khác.
“Ta… ngủ bao lâu rồi?”
Hết chương 2213.