“Ha,” Vân Triệt bật cười tự giễu, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là ta mơ mộng hão huyền.”
“Không,” Lúc này, giọng nói của Hòa Lăng vang lên một cách muộn màng: “Độc lực hiện giờ của Thiên Độc Châu đủ để giết chết Mạch Bi Trần!”
Hồn hải của Vân Triệt dao động dữ dội: “Hòa Lăng, ngươi… chắc chứ?”
“Ta chắc chắn.” Hồn ảnh của Hòa Lăng hiện lên, đôi mắt xanh lục bảo và giọng nói dịu dàng của nàng đều đang ẩn chứa sự kiên định trước nay chưa từng có: “Dù cho Mạch Bi Trần có mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì thân thể và sức mạnh của hắn cũng còn lâu mới có thể sánh bằng độc lực Thiên Độc.”
“Chẳng qua tiền đề quan trọng chính là, nếu muốn giết chết Mạch Bi Trần, độc lực… phải bộc phát trong cơ thể hắn, xuyên qua tâm mạch và linh hồn hắn.”
Đôi mắt xanh lục bảo của Hòa Lăng trong veo như nước, từng chữ từng từ nói ra đều rõ ràng rành mạch: “Chỉ cần chủ nhân đâm kiếm… tốt nhất là đâm xuyên qua cơ thể hắn, trong chốc lát thôi đã là đủ rồi!”
Dùng kiếm đâm xuyên qua cơ thể của Mạch Bi Trần, tức là đâm xuyên qua cơ thể của một bán thần.
Tiền đề này khó tới mức khiến bất kỳ ai trên thế gian này cũng phải cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Thế nhưng đối với Vân Triệt mà nói, đó ít nhất cũng là một tia sáng le lói cuối cùng trong đêm tối bất tận.
Hồn hải chấn động càng thêm dữ dội, lần này phần nhiều hơn chính là sự kích động sâu sắc.
“Hòa Lăng, ngươi thành thật trả lời ta. Nếu như ta thật sự có thể đâm kiếm xuyên qua cơ thể hắn, ngươi nắm chắc mấy phần có thể… dùng độc giết chết hắn?”
Hòa Lăng giương mắt lên, không hề do dự mà đáp lại: “Mười phần!”
Làn sóng dao động trong hồn hải Vân Triệt đột nhiên ngừng lại.
Tuy rằng Vân Triệt là chủ nhân của Thiên Độc Châu, thế nhưng chắc chắn kiến thức về độc lực Thiên Độc của Độc Linh Thiên Độc Hòa Lăng vượt xa hắn.
Câu trả lời chỉ vỏn vẹn hai chữ của Hòa Lăng lập tức khiến cho tia sáng duy nhất còn le lói có thể hóa thành một vì sao rực rỡ mang theo kỳ tích bất cứ lúc nào.
Chỉ cần… Chỉ cần đâm kiếm vào người Mạch Bi Trần!
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!
Vân Triệt có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Trong trạng thái vết thương nặng vẫn chưa khỏi, ý thức của hắn vẫn còn rất mông lung và hỗn độn, thế nhưng giờ phút này hắn lại trở nên tỉnh táo một cách nhanh chóng, mãi cho đến khi hồn hải không còn xuất hiện làn sóng dao động nữa.
Rất lâu sau, hắn lại nói: “Hòa Lăng, ta cần thời gian ba mươi ngày.”
“Với sức mạnh đã khôi phục tới hiện tại của Trụ Thiên Châu, thời gian ngắn nhất có thể nén được bao lâu?”
Sau phút chốc suy nghĩ, Hòa Lăng thành thật trả lời: “Nếu như là cực hạn thì có thể nén được khoảng nửa canh giờ.”
Một tháng trong Trụ Thiên Châu bằng một nửa canh giờ ở thế giới bên ngoài, thời gian như này đã là gấp cả ngàn lần!
Lần này chắc chắn đã là cực hạn mà Hòa Lăng có thể khống chế được Trụ Thiên Thần Lực kể từ khi tiếp quản Trụ Thiên Châu, vượt xa Trụ Thiên Thần Cảnh mà Vân Triệt và Thủy Mị Âm vào trước khi trận chiến Tây Vực nổ ra năm đó.
“Được! Bây giờ, ngươi giải phóng tất cả sức mạnh của Trụ Thiên Châu… không cần phải giữ lại chút gì nữa rồi.”
Hắn mở mắt ra, sau đó nắm chặt lấy cổ tay của Thủy Mị Âm.
“Mị Âm, theo ta vào Trụ Thiên Thần Cảnh!”
Không để Vân Triệt đợi quá lâu, sau mấy chục nhịp thở, một Trụ Thiên Thần Cảnh được Hòa Lăng dùng hết toàn bộ sức mạnh còn lại của Thiên Độc Châu để tạo thành xuất hiện.
Không chậm trễ chút nào, Vân Triệt dẫn theo Thủy Mị Âm lập tức tiến vào trong Trụ Thiên Thần Cảnh.
Thế giới trắng xóa này chẳng hề xa lạ chút nào, bởi lẽ dù gì không lâu trước đây, hắn và Thủy Mị Âm đã từng ở lại nơi này những ba năm.
Thương thế quá nghiêm trọng khiến Vân Triệt không thể tự ngồi dậy, hắn vẫn phải dựa vào người Thủy Mị Âm trong Trụ Thiên Thần Cảnh.
Trên bề mặt cơ thể hắn xuất hiện bạch quang vừa thuần khiết mà cũng vừa nhỏ bé, sức mạnh yếu ớt đang không ngừng thúc giục thần tích sinh mệnh chậm rãi chảy tới.
Trong ba mươi ngày này, việc đầu tiên mà hắn phải làm chính là hồi phục vết thương và khôi phục lại sức mạnh.
Vả cả… một việc khác cũng quan trọng hệt như vậy.
Một khi ý thức tỉnh táo, việc hồi phục vết thương càng thêm nhanh hơn là điều tất nhiên. Dưới thần tích sinh mệnh, cơn đau đớn dữ dội bao trùm khắp cơ thể hắn cũng nhanh chóng dịu đi.
“Mị Âm,” Hắn nhắm mắt lại, mở miệng hỏi: “Trước đó ngươi có nói, hôm nay có một ‘sự kiện đặc biệt’ sẽ xảy ra trong Thái Sơ Thần Cảnh, rốt cuộc đó là gì?”
Thủy Mị Âm nói: “Những ngày này, Mạch Bi Trần không hề dành toàn bộ thời gian và sức lực để đi tìm kiếm chúng ta, thay vào đó là đi gây áp lực lên toàn bộ Thần Giới.”
“Mười sáu ngày trước, sau khi chúng ta trốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn, Mạch Bi Trần như thể rất giận dữ, trong một ngày đã phá hủy tổng cộng sáu trăm tinh giới của bốn thần vực, khiến cả bốn thần vực đều cảm thấy kinh hoàng tột độ.”
“Tiếp đến, Thương Thích Thiên chủ động đầu hàng trước Mạch Bi Trần. Sau đó thông qua duy tự giả của các tinh giới, thân phận của Mạch Bi Trần và việc thế giới này sẽ do vực thẳm tiếp quản được lan truyền rộng rãi khắp Thần Giới.”
“…” Vân Triệt nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết Thần Giới hiện giờ đang chìm trong nỗi sợ hãi lớn đến mức nào.
Hết chương 2216.