Trong khoảng thời gian Vân Triệt dẫn theo Vân Vô Tâm tới Thương Lan vào năm đó, Thương Thích Thiên chỉ hận không thể tuyên cáo cho cả thiên hạ cùng biết.
Đặc biệt là sau khi Thủy Mị Âm hoàn thành đại trận thứ nguyên tại Thương Lan Giới, Vân Đế lại càng thường xuyên lui tới Thương Lan Đế Cung, hơn nữa còn ở lại những mười ngày nửa tháng rồi mới rời đi.
Có điều, Thương Thích Thiên đã nhanh chóng trở thành con chó trung thành bên cạnh Mạch Bi Trần, làm việc cho hắn không tiếc công sức. Mạch Bi Trần cũng tỏ rõ vẻ hài lòng với hắn, cảnh tượng ngày hôm nay xuất hiện cũng là vì hắn đã nghe theo lời đề nghị của Thương Thích Thiên.
Hắn làm như vậy, có lẽ sẽ bảo vệ được Thương Lan Giới, bảo vệ được Thương Xu Hòa.
Hải Thần và đám Thần Sứ có mặt ở đây đều tỏ vẻ gấp gáp bất an, trong khi đó Thương Xu Hòa lại trông cực kỳ bình tĩnh và ôn hòa, không một ai có thể tìm được bất kỳ dao động cảm xúc nào trong đôi mắt tựa như mặt biển lặng sóng của nàng.
Nhụy Y vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, từ đầu đến cuối không hề rời khỏi nửa bước.
“Đông Thần Vực vẫn còn Ngâm Tuyết Giới và Viêm Thần Giới là chưa đến”
“Bắc Thần Vực…” Kỳ Thiên Lý hơi khựng lại, bất giác cúi đầu sâu hơn: “Ba vương giới là Kiếp Hồn, Diêm Ma và Phần Nguyệt đã đến đông đủ cả, còn về tinh giới thượng vị thì chỉ đến có ba phần.”
Người đứng đầu Kiếp Hồn Giới là Kiếp Tâm và Kiếp Linh, cùng với chín ma nữ đều đã có mặt.
Người đứng đầu Diêm Ma Giới là Diêm Vũ, người đứng đầu Phần Nguyệt Giới là Phần Đạo Khải.
Bọn họ đứng ở phía bắc, khí tức hoàn toàn khác biệt với ba vực còn lại.
Đè nén và im lặng hơn cả.
Dưới lời nói của Kỳ Thiên Lý, ánh mắt của bọn họ vô thức chạm nhau, song lại chẳng hề có vẻ sợ hãi, mà chỉ có vẻ u ám không chút ánh sáng.
Bắc Thần Vực có chết cũng trung thành với Vân Triệt, cả Thần Giới đều biết điều đó.
“Tốt lắm.”
Mạch Bi Trần liếc mắt nhìn về phía bắc: “Nếu như chỉ có nghi thức như này thôi thì cũng quá nhàm chán.”
Trong khi dọa khỉ, chắc hẳn cũng nên có gà để giết. Đúng lúc này, bốn luồng khí tức nóng hừng hực nhanh chóng bay tới từ phía đông, chẳng mấy chốc đã tới gần, chẳng qua lúc tới gần, sức nóng như thiêu như đốt kia lập tức biến mất dưới khí tràng của Mạch Bi Trần, áp lực nặng nề không gì sánh nổi khiến tốc độ của bọn họ chợt giảm xuống, cơ thể bị ép xuống từ trên không trung.
Người vừa tới chính là Giới Vương Hỏa Phá Vân của Viêm Thần Giới, bên cạnh là ba tông chủ Viêm Thần: Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải và Hỏa Như Liệt.
Hỏa Phá Vân nhìn Mạch Bi Trần từ phía xa, sau đó cúi người thật sâu: “Giới Vương Hỏa Phá Vân của Viêm Thần Giới Đông Thần Vực, bái kiến tôn giả vực thẳm. Bởi vì có chuyện ngoài ý muốn, cho nên suýt chút nữa chậm trễ, mong tôn giả rộng lòng lượng thứ.”
Hệt như các Giới Vương thượng vị khác, lời nói và cử chỉ của Hỏa Phá Vân đều cực kỳ cung kính và sợ sệt, khí tràng quanh người đều biến mất, trên gương mặt không dám để lại chút uy nghi nào của một vị Giới Vương thượng vị.
Kỳ Thiên Lý mở miệng nói: “Cũng chưa được coi là muộn, mời Giới Vương Viêm Thần Giới.”
Lúc này, Mạch Bi Trần đột nhiên nhìn qua, lạnh lùng liếc Hỏa Phá Vân một cái.
Trong ngày đầu tiên tới đây, hắn đã nghe Kỳ Thiên Lý nhắc đến cái tên Hỏa Phá Vân này.
Hắn chính là “người có thể dùng” trong lời nói ám chỉ của Kỳ Thiên Lý.
Thế nhưng điều thật sự thu hút sự chú ý của Mạch Bi Trần lại là khí tức thần linh nồng đậm trên người hắn.
“Hỏa Phá Vân,” Mạch Bi Trần lạnh lùng mở miệng: “Hẳn là trên thế giới này chẳng có mấy ai là người kế thừa thần như ngươi, sinh ra ở thế giới này cũng là một điều đáng tiếc.”
Mạch Bi Trần đột ngột lên tiếng khiến nơi đây im lặng trong nháy mắt.
Trước đó, dù là Giới Vương hay Thần Đế bái kiến, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, hầu hết đều là Kỳ Thiên Lý tiếp lời.
Hiện giờ, hắn lại nói chuyện với Hỏa Phá Vân.
Vài lời trông có vẻ hững hờ, nhưng lọt vào tai người khác lại chẳng khác nào chấn động cả tâm can.
Vẻ mặt của Hỏa Phá Vân không thay đổi quá nhiều, vẻ bình tĩnh thản nhiên vẫn còn đó: “Tôn giả đúng là có con mắt tinh tường. Ngoại từ huyết mạch Kim Ô trên người ra, Phá Vân còn từng nhận được ân điển của tàn linh Kim Ô còn sót lại trên thế giới này, cho nên mới có ngày hôm nay.”
Hắn sinh ra ở một tinh giới trung vị, nhưng tu vi hiện giờ đã ngang hàng với bốn thần tử của Đông Vực như Quân Tích Lệ và Thủy Ánh Nguyệt, tương lai còn có cơ hội vượt qua các nàng. Ở rất nhiều phương diện, Hỏa Phá Vân có thể nói là ngạo nghễ thiên cổ.
Người nhận được ân hiển hoàn chỉnh từ tàn linh còn sót lại trên thế giới này chỉ có hắn với Phượng Tuyết Nhi… và đặc biệt hơn nữa là Vân Triệt và Mộc Huyền Âm.
Đáng tiếc, tất cả thành tựu và niềm kiêu hãnh của hắn đều bị giam cầm trong cái bóng của Vân Triệt. Mạch Bi Trần đang nhìn hắn: “Kỳ Thiên Lý nói không sai, quả thật ngươi có tiền đồ vô hạn. Tương lai ngươi có thể tới vực thẳm, thoát khỏi gông cùm sức mạnh của thế giới này, đợi một thời gian nữa, việc ngươi trở thành một kỵ sĩ vực thẳm hệt như bản tôn cũng không phải là không thể.”
Trở thành… một nhân vật đáng sợ coi bọn họ như sâu kiến ư?
Lời đánh giá này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều chấn động tới mức run rẩy.
Ánh mắt nhìn Hỏa Phá Vân cũng đột ngột thay đổi.
Đây là lời đánh giá được đưa ra bởi một người bề trên, bất cứ ai trong số bọn họ cũng không có tư cách để nghi ngờ.
Trong tương lai không xa được định sẵn ấy, thế giới này sẽ bị thống trị bởi vực thẳm vô cùng đáng sợ, Thần Giới cũng sẽ từ một nơi đứng đầu thế giới này biến thành một nơi thấp hèn dưới sự kiểm soát của vực thẳm. Mà theo lời nói của Mạch Bi Trần, tương lai của Hỏa Phá Vân lại hoàn toàn khác biệt với bọn họ!
Hết chương 2220.