Thương Thích Thiên cúi người, tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này, nàng được che giấu rất kỹ, thuộc hạ đã phải tốn nhiều công sức mới tìm ra được nàng.”
“Vân Triệt hết mực yêu thương nữ nhi này, coi nàng như sinh mệnh. Nếu như biết được nàng rơi vào tình cảnh này, với sự hiểu biết của thuộc hạ về hắn, hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả tự chui đầu vào lưới. Đến lúc đó, tôn giả có thể bắt được hắn mà không tốn chút công sức nào.”
“Huynh… trưởng…” Thương Xu Hòa lẩm bẩm, cả người như mất sức.
Kỳ Thiên Lý nhíu mày, song hắn hiểu rất rõ, cái tên nịnh hót Thương Thích Thiên này đã nịnh nhầm chỗ rồi.
Ầm ầm!
Mạch Bi Trần không hề nhúc nhích, nhưng một làn sóng khí vô cùng đáng sợ lại xuyên qua không gian, mạnh mẽ đánh lên gương mặt của Thương Thích Thiên.
Trong tiếng vang lớn, hai bên gò má của Thương Thích Thiên lõm xuống, cả cơ thể lộn nhào bay ngược về phía sau, tạo thành hai một cái rãnh sâu hoắm dài mấy dặm trên mặt đất.
Thương Thích Thiên như thể sững sờ nằm bất động ở nơi đó, sau vài nhịp thở mới lồm cồm bò dậy.
Máu tuôn ra như suối từ lỗ mũi và khóe miệng của hắn, gương mặt đen đen đỏ đỏ như dính máu khô, có thể nói dáng vẻ hiện tại của hắn cực kỳ thê thảm.
Sau khi đứng dậy, hắn hoảng sợ quỳ xuống: “Tôn giả bớt giận, thuộc… thuộc hạ không biết mình đã làm gì sai, xin tôn giả chỉ dạy.”
Mạch Bi Trần đột ngột ra tay khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Mạch Bi Trần mặc một bộ giáp bạc phản chiếu ánh hàn quang buốt thấu tim can, khiến từng chữ trong lời nói được hắn thốt ra càng thêm lạnh lẽo: “Nếu bản tôn muốn bắt tên Vân Triệt nhỏ bé thì chỉ cần dùng sức như một cái búng tay mà thôi, việc gì phải làm trò hạ lưu này.”
“Đây là một sự sỉ nhục đối với bản tôn. Ngươi có biết sỉ nhục kỵ sĩ vực thẳm là tội danh lớn tới mức nào không!”
“Thuộc hạ không hề có ý này, cũng tuyệt đối không bao giờ dám có ý này!”
Thương Thích Thiên sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy, liên tục dập đầu. Hắn không dám xóa bỏ vết bầm tím trên mặt, chỉ đành mang theo khuôn mặt đầy vết máu vừa đen vừa đỏ, chân thành thốt lên: “Giam cầm nữ nhi Vân Triệt là hành động của một mình thuộc hạ, không hề có chút mưu tính kế nào của tôn giả.”
“Hành động này của thuộc hạ cũng không hề có ý nghi ngờ hay chất vất thiên uy của tôn giả, mà là… mà là so với tôn giả, Vân Triệt chỉ là một con kiến dưới bầu trời xanh, tôn giả dùng một ngón tay cũng có thể tiêu diệt hắn.”
“Thế nhưng xét cho cùng hắn cũng được bảo vệ bởi một món chí bảo Huyền Thiên là Càn Khôn Thứ, cho nên mới có thể trốn thoát nhiều lần. Thuộc hạ tự cho rằng, một Vân Triệt nho nhỏ căn bản không đáng để tôn giả tốn công tốn sức, cho nên mới tự tiện đưa ra hạ sách này.” Hắn ngẩng đầu trên, trên gương mặt chỉ có sự sợ hãi, chứ không hề có chút hối hận nào: “Thế nhân ai cũng biết, thuộc hạ là Thương Thích Thiên, là một kẻ hèn hạ, giỏi nhất là làm những việc hèn hạ. Mà trên đời này, có rất nhiều chuyện dùng thủ đoạn hèn hạ thì sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
“Những thủ đoạn này, đương nhiên tôn giả sẽ rất khinh thường, thế nhưng thuộc hạ lại có thể làm, chỉ cần có thể san sẻ một phần mối lo với tôn giả, thuộc hạ sẽ không tiếc sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.”
“Vả lại cái danh hèn hạ bẩn thỉu kia sẽ chỉ thuộc về một mình thuộc hạ, tuyệt đối không hề ảnh hưởng tới thanh danh của tôn giả một chút nào.”
Nói đến đây, khóe miệng của Thương Thích Thiên hơi cong lên: “Sau khi bắt được nữ tử này, thuộc hạ đã dùng hết sức lan truyền tin tức, chắc chắn Vân Triệt cũng đã biết tin.”
Trong đôi mắt của hắn lóe lên một tia hung ác khó có thể giải thích được: “Hắn… nhất định sẽ tới!”
“Đến lúc đó, thứ dụ hắn tới đây là thủ đoạn bẩn thỉu của thuộc hạ, còn thứ bắt lấy hắn là thiên uy của tôn giả.”
“…” Mạch Bi Trần không hề dao động khí tức, cũng không ra tay trừng phạt. Kỳ Thiên Lý nói: “Tôn giả, bất kể là xuất phát từ sự hiểu biết và khống chế chư vực Thần Giới, hay là thủ đoạn làm việc, Thương Thích Thiên vẫn là kẻ rất cần thiết, những chuyện mà tôn giả khinh thường hay không muốn nhúng tay vào đều có thể giao cho hắn. Đây cũng chính là lý do vì sao Vân Triệt và Ma Hậu lại trọng dụng hắn đến vậy.”
“Có hắn tận tâm tận lực, việc tôn giả muốn nhìn thấy một thế giới quy phục hoàn toàn trước khi Uyên Hoàng đại nhân giáng lâm sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều.”
“Hừ!” Mạch Bi Trần khinh thường hừ một tiếng, sau đó nhíu mày hạ giọng nói: “Tốt nhất là ngươi đừng có làm mấy việc hèn hạ bẩn thỉu này với bản tôn!”
Lời nói này vừa là để cảnh cáo, vừa là ngầm cho phép. Thương Thích Thiên vội vàng cúi đầu đảm bảo: “Tôn giả yên tâm. Thuộc hạ dù có trăm lá gan cũng không dám làm bừa, nếu không chưa cần đến tôn giả trừng phạt, thuộc hạ sẽ tự dùng cái chết của mình để chuộc tội.”
“Lui xuống.”
Mạch Bi Trần kiêu ngạo rời tầm mắt đi, không tiếp tục nhìn Thương Thích Thiên, cũng không liếc nhìn Vân Vô Tâm lấy một cái.
Thương Thích Thiên vội vàng đứng dậy, sau đó lùi về sau mấy bước, trong nháy mắt đã tới phía trước Thập Phương Thương Lan Giới.
Hắn đột ngột tới gần khiến đám Hải Thần và Thần Sứ chấn động.
Thương Xu Hòa đưa mắt nhìn người đứng gần trong gang tấc mà nàng thân thiết và tôn kính nhất trên đời này, song chính bản thân nàng cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
“Huynh trưởng…” Nàng khẽ gọi, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Dáng vẻ của Thương Thích Thiên cực kỳ thảm hại, nhưng khi đối mặt với Thương Xu Hòa, hắn lại chẳng còn chút khiêm nhường như mới nãy, mà thay vào đó là sự uy nghiêm của một bậc đế vương.
Hắn chậm rãi đưa tay ra: “Xu Hòa, trả lại Thương Lan Thần Châu cho ta.” Từng câu từng chữ lạnh lùng mang theo uy lực của hắn như không cho phép nàng từ chối.
Hết chương 2223.