Xét cho cùng, những gì mà Thương Xu Hòa trải qua không hề giống với người bình thường. Sau khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi, mọi gợn sóng trong ánh mắt của nàng đều biến mất, lời nói thốt ra cũng trở nên cực kỳ bình tĩnh và ôn hòa: “Huynh trưởng, trước giờ quyền khống chế Thương Lan Thần Châu vẫn nằm trong tay ngươi, nếu như ngươi muốn, ngươi tự mình lấy đi là được.”
Mặc dù cái danh Thương Lan Thần Đế bây giờ thuộc về Thương Xu Hòa, Thương Lan Thần Châu cũng nằm trong tay nàng.
Thế nhưng cũng chỉ là nằm trong tay nàng mà thôi.
Bởi lẽ Thương Lan Thần Lực của Thương Xu Hòa được Vân Triệt sử dụng pháp tắc hư vô cưỡng chế dung hợp truyền thừa, cho nên trong nhận thức của nàng, bản thân nàng không hề có tư cách nắm giữ Thương Lan Thần Châu.
Mặc dù Thương Thích Thiên đã không còn là Thương Lan Thần Đế, thế nhưng bản thân hắn nhận truyền thừa Thương Lan Thần Lực mạnh nhất, là người bảo hộ lớn nhất của Thập Phương Thương Lan Giới, cũng là vị huynh trưởng mà nàng kính trọng và tin tưởng nhất.
Hơn nữa, thời điểm ban đầu khi kế thừa ngôi vị Thương Lan Thần Đế, nàng chỉ là một con rối được miễn cưỡng nâng đỡ lên…
Để hắn khống chế Thương Lan Thần Châu, Thương Xu Hòa lại càng yên tâm hơn.
Bởi vậy, mặc dù đã tuyên bố với bên ngoài rằng Thương Thích Thiên rời khỏi Thập Phương Thương Lan Giới, Thương Xu Hòa tiếp quản tất cả mọi thứ, song trên thực tế, người thật sự nắm giữ huyết mạch Thương Lan từ đầu đến cuối vẫn là Thương Thích Thiên.
Thương Thích Thiên nhếch khóe miệng, vết máu và vệt bầm tím trên gương mặt càng khiến hắn có thêm mấy phần hung tợn khiến người ta sợ hãi: “Ngươi chính là muội muội mà ta thân thiết và thương yêu nhất, làm sao ta có thể ra tay với ngươi được, trừ khi… bất đắc dĩ.”
Thương Xu Hòa: “…”
Năm ngón tay vươn ra của hắn dần cong lên: “Xu Hòa, trước giờ ngươi vẫn luôn rất dịu dàng và ngoan ngoãn, chắc chắn ngươi sẽ không khiến ta phải khó xử nhỉ.”
“Có lẽ ngươi cũng nên biết rõ tình hình hiện tại của Thương Lan. Hiện giờ ta đã trở thành người được tôn giả đại nhân coi trọng, chỉ có giao lại Thương Lan Thần Giới vào tay ta một lần nữa, ta mới có thể bảo vệ được Thương Lan. Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu ra điều này sao?”
Phía sau, biểu cảm của đám Hải Thần thay đổi, do dự muốn nói lại thôi, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không dám tự tiện phát ngôn.
“Tiểu thư,” Nhụy Y khẽ lên tiếng: “Trả lại cho hắn đi, từ chối… cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Một nhịp thở… Hai nhịp thở… Ba nhịp thở…
Sau bốn nhịp thở im lặng, một ánh sáng màu lam thuần khiết xuất hiện với từng lớp nước gợn sóng, rơi xuống đôi bài tay ngọc ngà còn trắng hơn cả băng tuyết của Thương Xu Hòa.
Thương Xu Hòa không nói lời nào, mà chỉ khẽ dùng tay đẩy một cái, Thương Lan Thần Châu nhẹ nhàng bay về phía Thương Thích Thiên, đáp xuống lòng bàn tay vẫn luôn vươn ra giữa không trung của hắn.
Thương Lan Thần Châu được Thương Thích Thiên nắm lấy lập tức tỏa ra ánh thần quang Thương Lan mãnh liệt và sâu thẳm hơn bao giờ hết.
Thương Thích Thiên nâng bàn tay lên, đặt Thương Lan Thần Châu ngang tầm mắt, bên trên bề mặt viên ngọc lượn lờ ánh sáng thần thánh phản chiếu gương mặt đầy vết thương và loang lổ vết máu của hắn.
Hắn nhếch khóe miệng lên, sau đó bật cười, khiến cho cái bóng phản chiếu trên Thương Lan Thần Châu của bản thân càng trở nên gớm ghiếc và đáng sợ.
Đây… chính là ta…
Thương Thích Thiên!
Ánh sáng biến mất, Thương Thích Thiên cất Thương Lan Thần Châu đi. Hắn không nói lời nào với Thương Xu Hòa, cũng không nhìn đám Hải Thần và Thần Sứ lấy một cái, chỉ nhanh chóng xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Huynh trưởng.” Thương Xu Hòa đột nhiên mở miệng, gọi hắn một tiếng.
“Hửm?” Thương Thích Thiên dừng bước, nhưng không hề quay đầu lại.
Thương Xu Hòa nhìn một cái thật sâu vào bóng lưng của Thương Thích Thiên, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Trên thế giới này tồn tại rất nhiều quy luật sinh tồn, nếu là vì sinh tồn, bất kể làm thế nào… cũng đều không sai.”
“Bởi vậy, dù sau này xảy ra chuyện gì, xin huynh trưởng hãy đặt tính mạng của mình lên hàng đầu, tự bảo trọng.”
Giọng nói của nàng dịu dàng mềm mỏng hệt như mặt nước khẽ gợn sóng, khiến tâm hồn xao động.
Chẳng qua lại khó lòng cảm nhận được cảm xúc chứa đựng trong đó… nhưng chí ít, không hề có chút tức giận, quở trách hay thất vọng nào.
“…” Thương Thích Thiên hơi nhúc nhích cái cổ, dường như muốn quay đầu lại.
Thế nhưng cuối cùng hắn chỉ phát ra một tiếng “ừm” như thể không quan tâm, sau đó nhảy lên không trung, đứng thẳng người bên cạnh Kỳ Thiên Lý.
Mà kết giới Thương Lan phong ấn Vân Vô Tâm cũng bay theo phía sau lưng hắn.
Hiển nhiên, con tin quan trọng như vậy, hắn không hề yên tâm giao cho người khác trông coi.
Lúc này, Kỳ Thiên Lý ngẩng đầu lên:
“Thời gian đã đến.”
Giọng nói trầm bổng như thể tiếng chuông sớm trống chiều, khiến những trái tim đang thấp thỏm chợt thắt lại.
Bởi vì bốn chữ ngắn ngủi này chẳng khác nào mở ra một trang mới khiến vận mệnh của vô số tinh giới và vô số sinh linh bị đảo lộn.
Hết chương 2224.