Bầu không khí vốn đã áp lực nay lại càng trở nên nặng nề hơn gấp mấy lần, mỗi một tấc không gian đều như thể bị phong ấn chặt chẽ bởi cái lạnh thấu linh hồn.
Kỳ Thiên Lý cất bước trong hư không, tiến lên phía trước. Hắn lén thở ra một hơi, sau đó phát ra giọng nói uy nghiêm của Kỳ Lân:
“Như chư vị đã biết, thế giới của chúng ta sắp sửa nghênh đón một chúa tể mới, một vận mệnh mới, đó là một nơi đầy sức mạnh được gọi với cái tên “vực thẳm”, một cường giả tối cao với cái tên thần thánh là Uyên Hoàng.”
“Một vị diện cao hơn, một chúa tể mạnh hơn sẽ dẫn dắt chúng ta bước trên con đường tới đi số phận hoàn toàn khác.”
“Mà tôn giả đại nhân chính là người tới từ vực thẳm, là người tiên phong nhận lệnh mở đường của Uyên Hoàng. Hắn nắm giữ một thứ sức mạnh cường đại nằm ngoài nhận thức của chúng ta, sở hữu một linh hồn cao thượng thánh khiết. Còn vị Uyên Hoàng được ví như thần linh kia chính là một người cai trị nhân hậu và giàu lòng trắc ẩn. Dưới sự dẫn dắt của hắn, vực thẳm sống trong yên bình, tương lai hắn nhất định cũng sẽ dẫn dắt chúng ta bước đến một thế giới mà ngay cả chúng ta cũng chưa bao giờ dám mong cầu.”
Đôi mắt già nua ẩn chứa vẻ tang thương của Kỳ Thiên Lý quét qua những kẻ đã từng là người cai trị của thế giới này, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần:
“Tuân theo sự cai trị của vực thẳm, hoặc là kiên định với ý chí trong quá khứ, ngày hôm nay chính là thời khắc để đưa ra sự lựa chọn.”
“Có điều ta tin chắc đây không phải là một sự lựa chọn quá khó khăn, khi mặt biển dậy sóng, cách duy nhất để sinh tồn chính là thả mình theo con sóng, biết đâu tương lai sẽ có một mối quan hệ mới hay đặt chân tới một thế giới mới.”
“Nếu như cố ý làm trái, kết cục duy nhất chính là tan xương nát thịt.”
Kỳ Thiên Lý đang cố gắng dùng cách riêng của mình để khuyên nhủ mọi người đừng đấu tranh một cách vô ích nữa, song lời nói của hắn lại khiến Mạch Bi Trần khinh thường “hừ” một tiếng.
“Vô dụng, dài dòng.” Kỳ Thiên Lý lập tức im bặt, thay vào đó là giọng nói phán xét khiến linh hồn người ta phải run sợ: “Kẻ nào quy phục vực thẳm thì sống, kẻ nào ngu xuẩn thì chết!” Mạch Bi Trần đưa mắt nhìn xuống dưới, thần uy khủng bố như thể mạnh mẽ bao phủ lấy tất cả trái tim và linh hồn: “Đây là cơ hội để quy phục và thể hiện sự trung thành với vực thẳm mà bản tôn ban cho các ngươi! Có điều, bản tôn lại muốn xem thử xem, rốt cuộc thế giới thấp hèn này có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn tới mức đáng thương.”
Kỳ Thiên Lý cung kính cúi người nghe xong lời nói của Mạch Bi Trần, sau đó mới hành lễ rồi nói: “Ân điển của tôn giả khiến bọn ta vô cùng cảm kích. Nếu đã như vậy, nghi thức ngày hôm nay sẽ bắt đầu từ Tây Vực.”
Nói xong, hắn định đáp xuống phía trước Kỳ Lân Giới, chuẩn bị dẫn đầu Kỳ Lân Giới tuyên thệ quy hàng vực thẳm, trung thành với Uyên Hoàng, từ nay về sau sẽ dốc sức thống nhất ý chí của các giới, dùng tất cả tâm huyết để chuẩn bị cho buổi lễ chào đón sự xuất hiện của Uyên Hoàng.
“Không,” Một giọng nói lạnh lùng khiến Kỳ Thiên Lý dừng bước. Mạch Bi Trần dùng ánh mắt không chút gợn sóng liếc nhìn về phía bắc: “Bắt đầu từ Bắc Vực trước, chắc hẳn sẽ thú vị hơn nhiều.”
“…” Trong lúc nhất thời, không một ai dám lên tiếng, Kỳ Thiên Lý cũng cứng đờ tại chỗ.
Bắc Thần Vực có ít người nhất, nhưng khí tràng lại lạnh lẽo nhất.
Ánh mắt hờ hững vô tình của bọn họ lại càng thêm buốt giá đến thấu xương cốt.
Ngay cả khi, bọn họ đang đứng dưới khí tràng bán thần của Mạch Bi Trần.
Mà tất cả những điều này đều đang chứng minh rõ ràng rằng, những người đến từ Bắc Thần Vực… bao gồm ba vương giới trong đó, căn bản đều không hề có ý định quy phục, trái lại còn tỏ vẻ quật cường thà chết không hàng.
Những kẻ không sinh ra ở Bắc Vực, không bị giam cầm trong bóng tối, không đi theo Ma Chủ để có một ngày như được tái sinh dưới ánh mặt trời… hoàn toàn không thể hiểu được lòng trung thành của huyền giả Bắc Vực đối với Vân Triệt.
“Vâng.” Lúc này Kỳ Thiên Lý mới lên tiếng: “Tuân theo ý nguyện của tôn giả.” Hắn quay người lại, chuyển tầm mắt, nói với chất giọng bình tĩnh nhất có thể: “Vân Đế và Ma Hậu đều đang chạy trốn, cho dù tạm vẫn chưa ngã xuống, thế nhưng mà ngày chúng không còn thấy được mắt trời đã chẳng còn bao xa. Chư vị Bắc Vực, chắc hẳn lúc này đây các ngươi cùng nên đưa ra một lựa chọn mới. Sự lựa chọn này không chỉ liên quan đến tính mạng của các ngươi, mà còn liên quan tới tương lai của Bắc Vực. Xin hãy…”
“Một lựa chọn mới?”
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời nói của Kỳ Thiên Lý. Diêm Vũ nâng mắt lên, mái tóc dài màu đen kịt chậm rãi tung bay trong ma quang u ám: “Chủ nhân của Bắc Vực bọn ta chỉ có duy nhất một mình Ma Chủ Vân Triệt! Ý chí và tư tưởng này vĩnh viễn không bao giờ đổi thay!”
“Vực thẳm? Mạch Bi Trần? Cũng xứng sao!?”
Từng câu từng chữ mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng không hề tồn tại chút vẻ sợ sệt nào.
Một số huyền giả của ba vực còn lại im lặng nín thở, một số khác lại lén than thở một tiếng.
Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Lời nói kia của Diêm Vũ đã nói trước số mệnh rằng ngày hôm nay nàng chắc chắn phải chết.
Hết chương 2225.