Trên thế giới này, điều ngu xuẩn nhất chính là chết một cách vô ích.
Cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi như một ngôi sao, hành động chiến đấu đến chết của bọn họ cũng khiến người khác phải xúc động.
Thế nhưng, sự đáng sợ của Mạch Bi Trần lại chẳng khác nào một màn đêm đen kéo dài vô tận, hoàn toàn không có khả năng chạm tới được một chút ánh bình minh nào. Kết quả duy nhất của một cuộc đấu tranh như vậy chỉ đơn giản là chết… đơn giản là ngu xuẩn.
Diêm Vũ vừa dứt lời, tất cả Diêm Ma lập tức tụ tập lại bên cạnh nàng, khí tức Diêm Ma không hề đè nén cũng dao động một cách bi tráng trên cơ thể bọn họ.
Ai nấy đều biết, đây là lần kiêu hãnh cuối cùng với sức mạnh Diêm Ma trong cuộc đời của bọn họ.
Mạch Bi Trần không nhúc nhích, biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi, chỉ có sâu thẳm trong đôi mắt có thêm mấy phần giễu cợt và thương hại.
Hắn như đang ngắm nhìn đám côn trùng tội nghiệp gào thét bằng cái gọi là niềm kiêu hãnh thảm hại của chúng.
Mọi thứ đều diễn ra đúng như dự đoán, thế nhưng lồng ngực của Kỳ Thiên Lý vẫn bị đè ép tới mức khó thở. Hắn nhất thời không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Diêm Vũ, giọng nói cũng mang theo tiếng than thở: “Kiếp Hồn và Phần Nguyệt, ý của các ngươi thế nào?”
“Ha.” Phần Đạo Khải cười khinh miệt, giọng nói bình tĩnh hệt như cơn gió buốt lạnh: “Vận mệnh của Bắc Thần Vực bọn ta suốt trăm vạn năm qua như thế nào, chắc hẳn các ngươi đều biết rõ hơn ai hết.”
“Ma Chủ là người đã đưa bọn ta ra khỏi lồng giam, cho bọn ta một cơ hội được tự hào đứng thẳng người dưới bầu trời xanh, thay vì nằm rạp trong chuồng thú bao trùm bởi bóng tối!”
“Dù rằng chỉ có vài năm ngắn ngủi,” Cơ thể Phần Đạo Khải tuôn trào ma quang, trong đôi mắt ánh lên ma nguyệt u ám: “Thế nhưng đã đủ để bọn ta dùng vạn lần chết để báo đáp.”
“Vạn lần chết để báo đáp Ma Chủ!” Tất cả thực nguyệt giả ở phía sau đồng thanh gầm lên.
Năm đó, bọn họ đi theo Vân Triệt đặt chân lên Trụ Thiên Thần Giới. Đó là một bước khởi đầu đánh dấu sự kiện Bắc Thần Vực đè bẹp Đông Thần Vực, càn quét Thần Giới, là vinh quang tối cao mà bọn họ sẽ khắc sâu vào thân xác và linh hồn mình suốt đời.
Không cho phép bất cứ thứ gì làm ô uế!
Keng!
Kiếp Tâm và Kiếp Linh cùng rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng lên trời. Giờ khắc này, khí tức và ý chí của chín ma nữ được liên kết hoàn chỉnh với nhau.
“Kiếp Hồn Giới ta dù máu xương không còn cũng tuyệt đối không quỳ gối trước kẻ khác!”
Mạch Bi Trần khẽ đảo mắt, nhưng không nhìn về phía Bắc Thần Vực, mà lạnh lùng liếc về phía đông một cái, khóe môi nhếch như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.
“Hầy.” Kỳ Lân Đế nặng nề than thở một tiếng: “Bắc Thần Vực chẳng dễ dàng gì mới có được một cuộc sống mới. Các ngươi… việc gì phải vậy.”
“Ngươi có lựa chọn của ngươi, bọn ta có ý chí của bọn ta.” Phần Đạo Khải lạnh lùng nhìn Kỳ Lân Đế: “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu!”
“Vực thẳm muốn thống trị Bắc Thần Vực ta, vậy thì hãy bước qua máu của bọn ta trước đã!”
Kỳ Lân Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Nếu đã vậy, lão hủ cũng không còn gì để nói.”
Hắn đưa ánh mắt ra xa, nhìn về phía sau: “Chư vị Giới Vương của Bắc Vực, các ngươi…”
“Bớt lảm nhảm đi, ngươi chỉ là một lão Kỳ Lân không có cốt khí mà thôi!”
Phía sau vang lên tiếng mắng chửi tới từ các Thần Chủ của Bắc Vực: “Ý chí của ba Giới Vương chính là ý chí của bọn ta. Bọn ta dù có đầu rơi máu chảy cũng tuyệt đối không quay lưng lại với Ma Chủ!”
Bị mắng chửi như vậy, song Kỳ Thiên Lý cũng chẳng hề tức giận. Hắn lại thở dài một tiếng, vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng nơi sâu thẳm trong trái tim lại vang lên một giọng nói mơ hồ:
“Các ngươi không muốn quay lưng lại với Ma Chủ, nhưng Ma Chủ đã quay lưng lại với các ngươi rồi.”
Người còn chưa đến, nhưng giọng nói đã xuyên thấu linh hồn. Sở hữu ma âm như vậy, thế gian không có người thứ hai.
Trì Vũ Dao!
Ma âm truyền đến từ linh hồn, khoảnh khắc tới sát bên tai cũng là lúc bóng dáng của Trì Vũ Dao xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Ma… Hậu!?”
Sự xuất hiện của nàng khiến cho tất cả những người thuộc Bắc Vực đều biến sắc.
Nàng vốn dĩ đang chạy trốn cùng Vân Triệt… vì sao lại chủ động xuất hiện ở nơi này.
Mà những lời mà nàng vừa mới nói…
Trì Vũ Dao đứng trên không trung, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo. Với tư cách là Ma Hậu cai quản bốn Thần Vực trong những năm qua, dù ở trong hoàn cảnh này, vẻ uy nghiêm mà nàng thể hiện ra vẫn khiến cho tất cả Thần Chủ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Nàng không hề đến một bình, bên cạnh nàng vẫn còn có Mộc Huyền Âm, Thiên Diệp Ảnh Nhi và Thái Chi.
“Đế thượng!” Phía đông, tất cả Phạm Vương của Phạm Đế Thần Giới đều kinh ngạc bật thốt lên.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại chẳng hề quan tâm, đôi mắt vàng ẩn chứa sự u ám nhìn thẳng về phía Mạch Bi Trần.
“Ha ha ha ha.” Mạch Bi Trần đang cười, trên gương mặt hiện lên biểu cảm hứng thú: “Các ngươi chủ động tới đây là vì đã thông minh ra, hay là… muốn thể hiện triệt để sự ngu xuẩn của các ngươi?”
Khí tức bên trong Thái Sơ Thần Cảnh bắt đầu trở nên xao động, Ma Hậu, Mộc Huyền Âm, Thiên Diệp Ảnh Nhi và Thái Chi… đều là những người cực kỳ quan trọng bên cạnh Vân Triệt, bọn họ chủ động xuất hiện tại đây vào lúc này là vì sao?
Trì Vũ Dao đối mặt với Mạch Bi Trần, nàng đang định cất tiếng thì bên dưới đã vang lên giọng nói run rẩy của Diêm Vũ: “Ma Hậu, ngươi mới nói… cái gì?”
Trì Vũ Dao nhìn xuống, dùng giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng để lặp lại: “Ma Chủ, đã ruồng bỏ các ngươi rồi.”
“Ruồng bỏ bọn ta… nghĩa là sao?” Diêm Vũ vô thức lắc đầu, ngơ ngác hỏi.
“Ý trên mặt chữ.” Trì Vũ Dao tiếp tục nói: “Khoảnh khắc trời sập xuống, hắn sẽ lựa chọn tạm lánh ngoài bầu trời, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều không còn liên quan gì tới hắn, bao gồm cả các ngươi.”
“Hay nói cách khác, các ngươi hiện giờ đã không còn Ma Chủ nữa rồi. Nếu đã không có Ma Chủ, ý chí mà các ngươi vẫn luôn kiên trì ấy cũng sẽ trở nên vô nghĩa.”
Hết chương 2226.