Cơn lốc bóng tối bắt đầu càn quét một cách đáng sợ, ý chí và dòng máu của huyền giả hắc ám hoàn toàn trở nên bùng cháy.
Lần xuất hiện này, ngay từ đầu Trì Vũ Dao đã biết bản thân mình không có khả năng khuyên can được, một chút khả năng cũng không có.
Tất cả những gì nàng muốn là được sát cánh cùng bọn họ.
Ma quang lóe lên xung quanh Trì Vũ Dao, chín ma nữ bao quanh nàng hệt như chín ngôi sao trong vực sâu tối tăm, điểm xuyết trên nền trời đen kịt của vùng đất thuở ban đầu.
“Mạch Bi Trần, xem ra để nắm giữ được Thần Giới, số máu trên tay ngươi vẫn còn chưa đủ đâu. Mà tất cả bọn ta, cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của những ý chí muốn vùng lên phản kháng trong thế giới này mà thôi.”
“Tương lai khi cái kẻ tên là Uyên Hoàng kia tới đây, nói không chừng thứ hắn nhìn thấy là một thế giới màu máu chưa tắt khói lửa cũng nên. Đến lúc đó, không biết vị Uyên Hoàng hiền lành và nhân từ trong miệng ngươi kia sẽ trưng ra vẻ mặt như thế nào đây?”
“Ha ha, ha ha ha ha.”
Mạch Bi Trần bật cười, lần này hắn thật sự cười lớn thành tiếng.
Đó chỉ đơn thuần là một tiếng cười lớn, thế nhưng nó lại khiến trái tim của vô số người phải run rẩy, hai tay không tự chủ mà bịt chặt lấy lỗ tai.
“Đúng là một màn biểu diễn đặc sắc.” Mạch Bi Trần giơ hai tay lên, như thể không nhịn được mà muốn vỗ tay tán thưởng: “Đúng là nếu như không có các ngươi, buổi lễ này sẽ nhàm chán biết bao.”
Hắn không nhanh không chậm xoay người lại, phóng ra khí tức của kỵ sĩ vực thẳm.
Tuy rằng đây đơn thuần cũng chỉ là một động tác, thế nhưng đối với thế giới này mà nói, sức mạnh vô ý được giải phóng ra kia lại chẳng khác nào một mối tai họa kinh hoàng.
Trong nháy mắt, bầu trời và mặt đất như thể lại nặng nề chùng xuống thêm mấy phần, không gian bị đè nén cũng bắt đầu khẽ run lên.
Cả thế giới như đang phát ra một tiếng thét than khóc.
Trời đất run rẩy dường như đã đè ập lên cơ thể của những người có mặt ở nơi đây, khiến bọn họ hô hấp một cách khó khăn, máu chảy trong người như bị chặn lại.
Đó là cảm giác đè nén đáng sợ dễ dàng đập tan mọi niềm tin của những con người trên thế giới này, khiến mỗi một tế bào hay mỗi một tia sức mạnh trên cơ thể của tất cả Thần Chủ đều nặng nề như thể bị núi đè.
Có người còn quỳ xuống ngay tại chỗ, khiến mặt đất cũng phải chấn động.
Cơn lốc bóng tối cuồn cuộn bị phá hủy một cách dễ dàng, từng bóng dáng hắc ám cũng hiện lên với vẻ cứng nhắc khác nhau.
Thế nhưng ngọn lửa cháy hừng hực trong đôi mắt bọn họ vẫn chẳng hề bị dập tắt chút nào.
Trì Vũ Dao kiêu ngạo đứng trên không trung, mặc cho áp lực như trời sập cũng không chịu khuỵu xuống, mà còn nhếch môi, nở một nụ cười vừa kinh ngạc, lại vừa mỉa mai: “Mạch Bi Trần, hẳn là ngươi sẽ không… tự mình ra tay nhỉ?”
Mạch Bi Trần: “…”
“Ngươi tự xưng là kỵ sĩ vực thẳm cao thượng, dưới trướng còn có một đám chó trung thành vừa mới thu nhận về, bây giờ đối diện với một đám người ở vị diện thấp hơn như bọn ta – những kẻ ‘thấp hèn’ còn chẳng xứng để ngươi liếc mắt nhìn, song ngươi lại muốn đích thân ra tay ư?”
“Vậy thì rốt cuộc ngươi là chủ nhân, hay bọn chúng mới là chủ nhân nhỉ?”
Giọng nói của Ma Hậu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, vừa như than khóc vừa như tố cáo, song cũng lại vừa chói tai vừa lay động tâm hồn: “Mạch Bi Trần, chẳng lẽ ngươi không những muốn trở thành người tiên phong đầu tiên, mà còn muốn trở thành kỵ sĩ vực thẳm nực cười nhất?”
Với tư cách là kỵ sĩ vực thẳm, đối với hắn mà nói, vạn linh của thế giới này chẳng khác nào con sâu cái kiến, dù có dùng lời lẽ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể khiến linh hồn kỵ sĩ của hắn dậy sóng.
Trong mắt hắn, cảnh tượng ba vực xúc động trước ý chí của Bắc Vực cũng chỉ là một trò cười.
Thế nhưng lúc này đây, khí tràng của hắn rõ ràng đã đình trệ lại đôi chút.
Vinh quang của kỵ sĩ vực thẳm chính là một chiếc vảy ngược mà tất cả kỵ sĩ vực thẳm không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Phía bên dưới, bảy nghìn người lựa chọn quy phục, mà số người chống đối lại không đến một nghìn.
Một kẻ dưới trướng có đến bảy nghìn người đã quy phục như hắn đây lại phải để mình đích thân đối phó với một đám Thần Chủ và Thần Quân nhỏ nhoi… tương lai vực thẳm giáng lâm, chuyện này mà để người khác truyền ra ngoài thì quả thật là nhuốm bẩn vinh quang, thậm chí còn trở thành một trò cười.
Giữa các kỵ sĩ vực thẳm với nhau không phải là không có tranh đấu.
Đôi mắt âm u của Mạch Bi Trần liếc nhìn về phía Trì Vũ Dao. Hắn hiểu rõ mục đích của đối phương hơn ai hết, thế nhưng lúc này đây… hắn lại đột nhiên thu khí tràng của mình lại.
“Nói đúng lắm.” Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Dòng máu bẩn thỉu không xứng làm ô uế tay bản tôn.”
Hết chương 2228.