Sau đó, cả người hắn như bị thiên thạch rơi xuống từ bên ngoài bầu trời đâm trúng, văng ra thật ra.
Phía bên dưới, huyền giả của ba vực vẫn chưa lùi xa không một ai may mắn thoát nạn.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết ngập trời, những Thần Chủ và Thần Quân vô cùng cường đại trong mắt thế nhân đều lập tức bị đánh bay trong vòng mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm…
Như gió thổi cát bay.
Trong nháy mắt, không gian rộng lớn bao la chỉ còn lại hai người là Vân Triệt và Mạch Bi Trần.
Trên không trung, vô số bọt máu nhỏ li ti bay tung tóe khắp bầu trời, thế nhưng ngay lập tức, những bọt máu đó cũng hoàn toàn bị chôn vùi, biến mất không còn tung tích.
“…” Mạch Bi Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phóng ra tia sáng kỳ lạ hoàn toàn khác biệt với một khắc trước đó.
“A… A a…”
“Khụ khụ khụ khụ…”
Vô số bóng người vẫn đang không ngừng lăn lộn, khắp nơi đều vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn.
Sau khi quay cuồng một lúc lâu, cuối cùng Thương Thích Thiên cũng bò dậy khỏi mặt đất. Hắn nhổ ra khỏi miệng một đống đá vụn và đất mặn, không quan tâm đến bất cứ ai ở xung quanh, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào Vân Triệt ở phía xa.
Khí tức đáng sợ tới từ Vân Triệt không hề khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên hay hoảng sợ, ngũ quan của hắn hệt như bị mười mấy bàn tay vô hình thô bạo kéo dãn ra, không ngừng vặn vẹo thành những hình thù quái dị.
Trong đôi mắt của hắn phóng ra thứ ánh sáng khủng bố còn hung tợn hơn cả một con dã thú mất khống chế.
“Đây… Đây là…”
“Đây là… Vân Đế?”
Dường như tất cả mọi người đều bị chấn thương ở các mức độ khác nhau, đám Thần Quân còn có kẻ gãy tay gãy xương, thậm chí là dập nát nội tạng.
Thế nhưng không một ai quan tâm tới vết thương của mình, bọn họ hoặc quỳ trên mặt đất, hoặc nằm ngửa mặt lên trời, song tất cả đều cùng ngơ ngác nhìn về phía xa, ánh mắt, trái tim, đôi tay và linh hồn đều đang không ngừng run lên.
Cảm giác chấn động lúc này đây đủ để khiến bọn họ hồn bay phách lạc.
Vân Đế thống trị bốn vực, vạn giới quy phục, trước giờ không một ai nghi ngờ thực lực của hắn.
Trong trận chiến với Tây Vực, bọn họ tận mắt nhìn thấy Vân Đế cường đại tới nhường nào… Đó đã là thứ sức mạnh nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, dùng cách gần như áp đảo giết chết Long Hoàng kiêu ngạo đã tại vị suốt mấy chục vạn năm.
Song dù có ban cho một ngàn giấc mơ, bọn họ cũng căn bản không thể ngờ được rằng… cũng càng không thể tin được rằng, bản thân Vân Triệt lại có thể bộc phát ra thứ sức mạnh lớn như vậy.
“A…”
Kỳ Thiên Lý ngồi co quắp trên mặt đất, tuy rằng hắn chịu xung kích lớn nhất, thế nhưng dù gì cũng là Kỳ Lân Đế, cho nên hắn cũng không bị thương gì quá nghiêm trọng.
Thế nhưng hắn lại như mất hồn, dùng dáng vẻ đờ đẫn không hề phù hợp với vẻ uy nghiêm của một vị Thần Đế nhìn về phương xa, mãi một lúc lâu sau vẫn chẳng hề đứng dậy.
Hỏa Phá Vân lắc mình, dùng huyền khí nhanh chóng đưa Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải và Hỏa Như Liệt bị đánh bay tập hợp lại bên cạnh mình, sau đó lại chậm rãi chữa trị vết thương và dòng máu chảy tán loạn trong cơ thể của bọn họ.
“Phá Vân, ngươi… không sao chứ?” Hỏa Như Liệt lấy tay che ngực, giọng nói mang theo đau đớn, song ánh mắt vẫn nhìn về phía xa với vẻ kinh hãi tột độ.
“Ừm, hoàn toàn không sao, sư tôn yên tâm.” Hỏa Phá Vân nói.
Quả thật hắn không hề bị thương chút nào.
Thời điểm trạng thái Thần Tẫn của Vân Triệt bùng nổ, một luồng sức mạnh tới từ Mạch Bi Trần bao trùm lấy cơ thể hắn, sau đó đẩy hắn ra xa.
Hắn ngước mắt nhìn về phía xa, so với những người xung quanh đang kinh ngạc tới mức hồn xiêu phách lạc, vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh lạ thường.
Rắc…
Rắc…
Răng rắc!
Từng vết nứt không gian vặn vẹo hệt như những tia sét đen kịt đang liên tục gầm thét.
Mặt đất trông chẳng khác nào bị một thanh gươm vô cùng sắc bén cắt ngang qua, tạo thành mặt phẳng như một tấm gương.
Bầu trời đang không ngừng chùng xuống, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ ầm ầm chói tai, vừa giống như đang giận dữ gào thét, vừa giống như đang than khóc run rẩy.
Mái tóc dài của Mạch Bi Trần bị thổi tung, bay phấp phới. Hắn híp mắt thành hai hai khe hẹp mà dài, khóe miệng nhếch lên tạo thành một hình vòng cung như có như không, nửa vì ngạc nhiên, vừa vì thú vị, nhưng lại chẳng hề có chút kiêng dè sợ hãi nào.
Đây chính là thứ sức mạnh được sinh ra từ việc kế thừa Thần Sáng Thế Nguyên Tố và Kiếp Thiên Ma Đế…
Kỳ diệu biết bao!
Đây chính là món quà được số phận ban tặng… đồng thời cũng là một sự đền bù.
Hắn siết chặt bàn tay lại, lòng bàn tay hướng thẳng về phía cổ họng của Vân Triệt, nhớ lại thảm cảnh trước đó trong tay mình: “Cho dù nhận được ân điển viễn cổ, ngươi cũng chỉ là một kẻ thấp hèn, vĩnh viễn không hiểu rõ được bản thân vô tri và ngu xuẩn tới nhường nào.”
“Ngươi sẽ không thật sự cho rằng, chỉ dựa vào ngươi lúc này đây…”
Hết chương 2232.