Mỗi một kẻ trở thành kỵ sĩ vực thẳm sau khi trải qua muôn trùng khó khăn và thử thách đều sẽ nhận được một món huyền khí vực thẳm do thần quan mà kẻ đó thuộc về ban tặng.
Tấm khiên bao phủ trên cánh tay Mạch Bi Trần chính là món huyền khí vực thẳm được thần quan ban tặng vào cái ngày hắn trở thành kỵ sĩ vực thẳm.
Nó là một món huyền khí bảo vệ, không hề có khả năng hủy diệt, nhưng lại có thể khuếch đại khả năng phòng thủ vốn đã mạnh mẽ của huyền lực hệ thổ.
Đây chính là sự công nhận của Uyên Hoàng, là món quà của thần quan, là minh chứng cho thân phận, cũng là biểu tượng của vinh quang!
Điều khiến hắn thật sự giận dữ không phải là bản thân bị Vân Triệt áp chế, cũng không phải là dáng vẻ chật vật lần này, mà là việc ép hắn lấy ra huyền khí vực thẳm.
Vân Triệt không nói lời nào, hắn tập trung tất cả ý chí của mình, cưỡng chế ổn định lại trạng thái của cơ thể, một lần nữa nhấc Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm lên.
Thình thịch!
Thình thịch!!
Thình thịch!!
Thế giới của Hòa Lăng vang lên tiếng tim đập dữ dội hơn bao giờ hết của Vân Triệt!
Trong đôi mắt trong veo của nàng bỗng chốc tràn ngập vẻ sợ hãi.
Với tư cách là người đồng sinh cộng tử với Vân Triệt bao năm qua, cũng là người hiểu rõ hắn nhất, nàng biết lúc này đây Vân Triệt đang có suy nghĩ như thế nào.
Trước khi rời khỏi Trụ Thiên Thần Cảnh, tới Thái Sơ Thần Cảnh, một kẻ có thể khống chế cùng lúc mười tám luồng thần nguyên Nam Minh như hắn, trong lòng lại mang theo chút hy vọng mịt mờ.
Thế nhưng, năng lực phòng ngự đáng sợ mà Mạch Bi Trần thể hiện ra lại khiến cho Vân Triệt hiểu rõ, khả năng có thể đâm kiếm xuyên qua cơ thể hắn trong chút thời gian ngắn ngủi còn lại này… trở nên nhỏ bé đến mức thậm chí đồng nghĩa với không tồn tại.
Song hắn vẫn còn một quân bài tẩy khác.
Sau khi hy vọng hoàn toàn dập tắt, lựa chọn cuối cùng của hắn chính là hy sinh chính bản thân mình.
Bỉ Ngạn Tu La…
Trong trạng thái Thần Tẫn!
“Đừng! Đừng mà chủ nhân!”
Nàng kinh hãi hét lên, liều mạng ngăn cản ý chí nguy hiểm đang không ngừng rục rịch này của Vân Triệt: “Hiện giờ vẫn chưa đến mức đó, nhất định còn có cách khác… đừng mà… đừng mà!”
Trong cơn hoảng loạn tột độ, nàng đột nhiên nhớ đến Ma Hậu.
Niết Luân Ma Hồn của nàng là thứ duy nhất ở đây có thể can thiệp vào trận chiến giữa Vân Triệt và Mạch Bi Trần.
Trong lúc rối bời, Hòa Lăng nhanh chóng tìm kiếm khí tức của Trì Vũ Dao, cố gắng ngưng tụ tinh thần lực để truyền hồn âm tới nàng:
“Ma Hậu tỷ tỷ, xin ngươi hãy dùng ma hồn giúp đỡ chủ nhân. Chỉ cần thanh kiếm của chủ nhân có thể đâm xuyên qua cơ thể Mạch Bi Trần, ta sẽ dùng thiên độc giết chết hắn. Cầu xin ngươi… chỉ có ngươi mới có thể giúp đỡ được chủ nhân.”
Hồn âm truyền đi, nhưng cùng lúc đó Mạch Bi Trần cũng đột nhiên nheo mắt lại.
“Đâm kiếm vào cơ thể bản tôn, sau đó dùng độc giết chết?” Hắn lẩm bẩm, đang định cười khinh thường một tiếng, thế nhưng bỗng nghĩ tới thứ gì đó, ánh mắt chợt trở nên u ám: “Thiên độc…”
“Thiên Độc Châu!?”
Hắn khẽ bật thốt lên, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Thanh kiếm của Vân Triệt khựng lại giữa không trung.
Hòa Lăng lập tức tái mét mặt mày.
Không một ai có thể nghe thấy hồn âm giữa Hòa Lăng và Vân Triệt.
Thế nhưng khi nàng truyền cho người ngoài, hơn nữa còn là Trì Vũ Dao cách đó rất xa… cường giả như Mạch Bi Trần có thể dễ dàng dùng thần thức của cảnh giới bán thần để chặn lại.
Một sự im ắng đến đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong vùng trời đất ngập tràn tai ương này.
Thân thể mảnh mai của Thủy Mị Âm run rẩy kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.
“Tiêu rồi…” Trì Vũ Dao khẽ bật thốt lên một cách bất lực hơn bao giờ hết.
Thủy Mị Âm vừa mới dùng Vô Cấu Thần Hồn để truyền âm nói cho nàng biết thứ hy vọng mà Vân Triệt đang theo đuổi, mà quả thật nàng cũng kịp thời phóng thích Niết Luân Ma Hồn.
Khả năng nắm bắt thời gian của nàng có thể nói là thiên hạ vô địch. Những năm này, nàng không ra tay thì thôi, nhưng một khi ra tay thì chắc chắn đó sẽ là thời điểm hoàn hảo nhất, trí mạng nhất.
Vân Triệt liều bằng cả tính mạng, cố gắng tạo ra cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt này, mà Trì Vũ Dao cũng luôn tập trung toàn bộ ma hồn để tìm kiếm thời điểm đó.
Thế nhưng lúc này đây, tất cả mọi thứ đều hiển hiện ngay trước mắt Mạch Bi Trần.
Đồng nghĩa với việc…
Không có sơ hở, không có cơ hội.
“Kế hoạch không tệ đâu, thậm chí nó còn khiến ta cảm thấy khiếp sợ trong giây lát đấy.”
Mạch Bi Trần nặng nề nói, hắn không hề cảm thấy nực cười, cũng không hề trào phúng bọn họ chỉ là một đám tưởng bở.
Xét cho cùng, hắn có thể xem thường tất cả mọi thứ của thế giới này, nhưng lại tuyệt đối không thể xem thường Thiên Độc Châu… Bởi vì nó chính là chí bảo Huyền Thiên, là một trong những món huyền khí nằm ở cấp độ Thần Sáng Thế.
Hắn sớm đã biết được việc Thiên Độc Châu nằm trên người Vân Triệt từ chỗ của Kỳ Thiên Lý, song lại không rõ thứ chất độc nằm trong đó mạnh mẽ đến mức nào, đáng sợ ra sao.
Mà nếu chưa rõ, đương nhiên hắn sẽ không dám coi thường chút nào.
“Ha!!!”
Vân Triệt hét lên một tiếng, ma văn trong đôi mắt như nứt ra, kiếm uy lại một lần nữa ngưng tụ trên Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm đang đánh thẳng về phía đầu Mạch Bi Trần.
Mạch Bi Trần đồng thời đưa hai tay lên.
Trên cánh tay trái của hắn cũng lóe lên thứ ánh sáng vàng nâu, hình thành nên một tấm khiên tay hẹp mà dài hệt như trước đó, tạo ra một thứ giống với huyền trận bàn nham cùng với cánh tay phải.
Hai huyền trận hợp nhất, tạo thành một lớp tường chắn phòng thủ cứng rắn bền bỉ tới mức khiến người ta sinh lòng tuyệt vọng.
Bùm…
Ma viêm và kiếm uy bùng nổ trên lớp tường chắn bằng đá.
Hết chương 2238.