Mạch Bi Trần không thể không thừa nhận, đối với hắn mà nói, năng lực hủy diệt của Vân Triệt thậm chí có thể dùng hai chữ “đáng sợ” để miêu tả, thậm chí mỗi một nhát kiếm đều có thể tạo thành vết nứt trên tấm khiên bàn nham của hắn.
Nếu như Mạch Bi Trần vẫn ngạo mạn và bất cẩn như ban đầu, có lẽ thực sự có khả năng hắn bị thanh kiếm của Vân Triệt đâm xuyên qua cơ thể sau khi phòng thủ đột nhiên bị phá vỡ.
Thế nhưng trong trạng thái lúc này của hắn, việc Vân Triệt muốn thực hiện ý định chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
“Lớp giáp này có tên là ‘Bàn Nham Vĩnh Hằng’.” Hắn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, cơ thể đứng thẳng tắp của hắn mang lại cho người ta cảm giác như núi cao chống trời: “Nó sẽ khiến ngươi phải cảm thấy tuyệt vọng trong chút thời gian ngắn ngủi chẳng còn lại bao nhiêu này.”
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, kim quang đang không ngừng biến mất trên cơ thể Vân Triệt chính là thời gian đếm ngược cho sức mạnh bán thần của hắn, bởi vậy làm gì có chuyện Mạch Bi Trần không nhìn ra.
Sau khi im lặng một lúc, khóe miệng Vân Triệt giật một cái, đột nhiên nở một nụ cười thản nhiên.
Ánh mắt của Vân Triệt dần trở nên sâu thẳm, sâu thẳm tới mức xuất hiện mấy phần u ám đến nặng nề. Hắn chĩa kiếm về phía Mạch Bi Trần, sau đó chậm rãi nói: “Nếu như vận mệnh của ta đã được định sẵn là sẽ kết thúc vào ngày hôm nay, vậy thì ta nhất định phải…”
“Kéo theo ngươi chôn cùng!”
“Ha ha.” Mạch Bi Trần cũng bật cười: “Vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày sao!”
“A…” Hòa Lăng đang cuộn mình đột nhiên ngẩng đầu lên, nghẹn ngào bật thốt: “Đừng mà… Đừng mà!!”
Ầm ầm!!
Trong chiều không gian sụp đổ, huyền quang trên cơ thể Vân Triệt kéo theo máu thịt lại một lần nữa nổ tung, thanh kiếm đâm thẳng về phía Mạch Bi Trần.
Tuy rằng đã hoàn toàn tuyệt vọng, thế nhưng chín luồng thần nguyên trên cơ thể hắn vẫn chưa dập tắt, hắn vẫn có thể miễn cưỡng giãy giụa một hồi…
Hắn vẫn còn rất nhiều điều lưu luyến với thế giới này, chí ít hãy để hắn ở lại lâu hơn chút.
Thời điểm chỉ còn lại ba ánh sao cuối cùng cũng là lúc hắn sẽ lại một lần nữa hóa thành Tu La!
Để một mình hắn, tạm thời cứu vớt chúng sinh… Ha, còn gì đâu phải oán hận!
Ầm ầm!
Ầm ầm!!
Tiếng nổ và làn sóng tai họa sinh ra bởi sự va chạm của kiếm và khiên điên cuồng rung chuyển và phá hủy không gian Thái Sơ, tia sáng mờ ảo nhanh chóng làm biến dạng bóng dáng của hai người.
Thứ cuồng loạn khiến đôi mắt người ta nhói đau chính là ma viêm hừng hực, bóng sói phẫn nộ, và cả… ánh sáng vàng nâu không thứ gì có thể phá hủy.
Tâm đã quyết, sức mạnh lại càng không chút kiêng dè nào.
Chẳng qua tinh thần của Vân Triệt lại chẳng hề tập trung đến thế, tuy rằng sức mạnh đều được phóng thích toàn bộ, song thần thức của hắn lại như một bàn tay vô hình, khẽ lướt qua Trì Vũ Dao, Mộc Huyền Âm, Thiên Diệp Ảnh Nhi… và cả Vân Vô Tâm phía bên trong kết giới.
Chỉ có duy nhất Trì Vũ Dao cảm nhận được sự đụng chạm đến từ thần thức của hắn, cũng hiểu rõ được suy nghĩ của hắn nhất.
“Ngươi không muốn bỏ lại bọn ta,” Trong đôi mắt Trì Vũ Dao không còn chút u ám nào, mà lại mềm mại như nước. Nàng khẽ nói bằng thứ âm thanh mà chỉ mình bản thân nghe thấy: “Ngươi cho rằng, bọn ta nỡ để ngươi cô đơn rời đi sao…”
Rắc!
Luồng thần nguyên Nam Minh thứ mười biến mất.
Rắc!
Luồng thần nguyên Nam Minh thứ mười một hóa tro tàn.
Sức mạnh bán thần đủ để hủy diệt cả thế giới bùng nổ với ánh sao đang không ngừng biến mất, và cả Bàn Nham Vĩnh Hằng không thể bị phá hủy dù có thế nào đi chăng nữa.
Bất lực và tuyệt vọng… dường như đây chính là hai từ xuất hiện trong lòng tất cả mọi người vào lúc này.
Thứ mà bảy ngôi sao cuối cùng đang chèo chống không còn là hy vọng, mà là sự vùng vẫy vốn đã biết trước là không có kết quả gì.
Xa xa phía bên dưới, Thương Xu Hòa đột nhiên liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Người xuất hiện trong tầm mắt nàng chính là Thương Thích Thiên cách đó chưa tới trăm trượng.
“Huynh trưởng?”
Tất cả mọi người đều đang tập trung vào chiến trường, đôi mắt nhìn chằm chằm ánh sao dần biến mất, hầu như không có ai chú ý tới việc Thương Thích Thiên đã dời đi từ lúc nào.
Hắn đưa tay đẩy kết giới Thương Lan giam giữ Vân Vô Tâm đến bên cạnh Thương Xu Hòa.
“Giao cho ngươi.”
Nói xong, Thương Thích Thiên lập tức bay lên không trung.
Thương Xu Hòa nhanh chóng đưa tay ra, đôi bàn tay trắng như tuyết của nàng bao phủ lên phía trên kết giới Thương Lan.
Người có thực lực thấp nhất ở đây cũng đã là Thần Quân cấp cao, tuy rằng đứng cách dư âm của trận chiến rất xa, song chắc chắn Vân Vô Tâm vẫn không thể chịu được.
Mà kết giới Thương Lan – thứ gần như khiến Thương Thích Thiên phải vắt kiệt toàn bộ sức mạnh, lúc này đây lại bảo vệ Vân Vô Tâm một cách hoàn hảo, giúp nàng từ đầu đến cuối không bị tổn thương chút nào.
Phương hướng mà Thương Thích Thiên đi tới không phải là vị trí trước đó, mà rõ ràng là tiến gần về phía Mạch Bi Trần và Vân Triệt…
Nơi đó là chiến trường của bán thần, là cấm địa mà ngay cả Thần Chủ cũng tuyệt đối không thể tới gần.
“Huynh trưởng, ngươi… muốn làm gì?” Thương Xu Hòa nhìn theo bóng lưng của Thương Thích Thiên, trong lòng bỗng chốc sinh ra một nỗi bất an mãnh liệt.
Lúc này, Thương Thích Thiên dừng lại giữa không trung.
Việc đứng quá gần chiến trường khiến khuôn mặt và cơ thể hắn không ngừng bị kiếm khí cực kỳ đáng sợ cắt qua, tạo thành hết vệt máu này đến vệt máu khác, song dường như hắn lại chẳng hề để tâm chút nào.
Thương Thích Thiên nhấc tay lên, bàn tay nắm lấy Thương Lan Thần Châu đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lam mà bản thân hắn vừa mới đoạt về từ tay Thương Xu Hòa.
Đó chính là nguồn gốc của dòng dõi Thương Lan, là huyết mạnh cốt lõi của Thập Phương Thương Lan Giới.
“Ha ha ha!”
Hắn bật cười, nơi đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng và ngoan độc đến tột cùng.
Sau đó bật thốt lên câu nói như của một kẻ điên dại:
“Đương nhiên là… giết Mạch Bi Trần rồi!”
Hết chương 2240.