Thương Xu Hòa sững sờ, tất cả mọi người cũng đều như chết đứng tại chỗ.
“Đế thượng, ngươi… ngươi đang nói gì vậy?” Một vị Hải Thần kinh hãi thốt lên, vẫn xưng hô với Thương Thích Thiên bằng hai chữ “đế thượng” theo thói quen.
Ánh sáng phát ra từ Thương Lan Thần Châu trở nên cực kỳ mãnh liệt, giống hệt như một con dã thú đột nhiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ say.
Năm ngón tay vặn vẹo siết chặt lấy Thương Lan Thần Châu của Thương Thích Thiên từng chút một áp sát vị trí trái tim của mình. Lúc này đây, khuôn mặt của hắn cũng trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết:
“Vân Triệt không phải là người duy nhất có thể lợi dụng thần nguyên để sinh ra thứ sức mạnh vượt qua cực hạn của thế giới này.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Đôi mắt trong veo đang không ngừng run lên của Thương Xu Hòa dần mất đi tiêu cự…
Quả nhiên… Quả nhiên…
Ngay từ lúc hắn đột nhiên đòi lại Thương Lan Thần Châu, nàng đã có một dự cảm mơ hồ.
Bởi vì nàng hiểu quá rõ người thân “duy nhất” này của mình.
Mà sau khoảnh khắc sững sờ lúc ban đầu, sắc mặt tất cả Thần Hải đều đồng loạt thay đổi.
Bọn họ đều cùng nghĩ tới trang sách cấm kỵ nhất…
Bên trong Thương Lan Thần Điển!
Chẳng qua cảnh tượng cấm kỵ đó căn bản không có khả năng xảy ra, cũng càng không có khả năng xảy ra với Thương Thích Thiên.
Thế nhưng…
Vẻ nghi ngờ vừa mới xuất hiện trên gương mặt của tất cả Hải Thần, Thương Thích Thiên trên bầu trời phía xa đã đột nhiên làm một động tác khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Hắn bỗng vung tay ra… đấm thẳng vào lồng ngực mình.
Bụp!!
Toàn bộ nắm tay trái của hắm đâm sâu vào trong lồng ngực.
Phụt!
Thương Thích Thiên lại đột ngột rút nắm tay về, kéo theo một cột máu phun ra như suối.
Ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua lớp da thịt và xương cốt đã nát vụn, chạm thẳng tới huyền mạch của bản thân.
Dù rằng hành động rất tàn nhẫn, song thứ hiện lên trên gương mặt Thương Thích Thiên lại chẳng phải là sự đau đớn, mà là một nụ cười nham hiểm hệt như một con ác quỷ.
Mà trong nháy mắt tiếp theo, bàn tay phải nắm lấy Thương Lan Thần Châu của hắn lại đột nhiên đập mạnh Thương Lan Thần Châu vào trong lồng ngực đã vỡ ra của mình, đâm thẳng tới huyền mạch.
Cảnh tượng này khiến cho đám Hải Thần trước đó vẫn chỉ đang nghi ngờ lập tức mặt cắt không còn một giọt máu, đôi đồng tử run lên như thể có hàng ngàn hàng vạn vì sao va chạm với nhau rồi phá hủy.
Điều này còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần so với việc đối mặt với thần uy của Mạch Bi Trần.
“Đế… Đế thượng…”
“Dừng tay! Dừng tay!!”
“A a a a!”
Bốn vị Hải Thần hệt như những con hung thú đột nhiên bị hàng vạn mũi đao đâm xuyên qua thân thể, ai nấy đều điên cuồng lao về phía Thương Thích Thiên, gào thét với sự hoảng sợ và tuyệt vọng nhất trong cuộc đời này của bọn họ.
Chỉ có duy nhất Thương Xu Hòa vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn chẳng hề phát ra bất kỳ lời nói ngăn cản nào.
Nàng biết rõ sự cao ngạo ẩn dưới lớp vẻ ngoài khiến người đời phải cảm thấy sợ hãi và nhục nhã kia.
Cũng biết rõ một khi hắn đã quyết tâm thì không một ai có thể ngăn cản, bất cứ người nào cũng không thể.
Một giọt nước mắt long lanh như pha lê chậm rãi lăn dài từ khóe mắt của nàng.
Huynh trưởng…
Tất cả… đành phải nhờ ngươi…
“Cút!”
Thứ nghênh đón bốn vị Hải Thần chính là tiếng gầm lên giận dữ của Thương Thích Thiên.
Vả cả, thần quang Thương Lan đột ngột phóng ra từ trên người hắn.
Ầm…
Bốn vị Hải Thần kêu lên một tiếng thảm thiết, bọn họ hệt như bốn bó rơm rạ bị hất bay ra ngoài, lăn lộn ngã trên mặt đất.
Dù cho Hải Thần có mạnh đến đâu, chung quy cũng không thể bằng Thương Thích Thiên – kẻ đã từng là Thương Lan Thần Đế.
Thế nhưng khi bốn vị Hải Thần ra tay cùng một lúc, cho dù như thế nào thì cũng không đến nỗi bị Thương Thích Thiên đánh bay trong nháy mắt chứ?
Biến hóa khác thường đột ngột xảy ra lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, lúc này đây, đôi đồng tử của ai nấy cũng đều run rẩy kịch liệt hệt như nhận phải ảnh hưởng từ linh hồn.
Thương Lan Thần Châu cắm sâu vào trong lồng ngực của Thương Thích Thiên, bao phủ chặt chẽ trên huyền mạch của hắn, thấm đẫm dòng máu Thương Lan đang không ngừng tuôn ra.
Mà cơ thể Thương Thích Thiên cũng đột ngột tỏa ra thứ ánh sáng xanh thẫm trải rộng đến cả ngàn dặm.
Từng vệt sáng màu xanh thẫm lấy lồng ngực hắn làm trung tâm, xuyên qua bề mặt cơ thể, qua lớp da thịt, qua kinh mạch, qua dòng máu, qua xương cốt… lan tràn khắp toàn thần, cho đến ngũ tạng, đầu ngón tay, đôi mắt và vô số lọn tóc.
Trong nháy mắt, khắp cơ thể Thương Thích Thiên đã trải đầy những vết tích màu xanh lam, đôi mắt tựa biển sâu.
Mà điều khiến tất cả mọi người kinh hãi hơn cả chính là, khí tức sức mạnh đang điên cuồng phóng ra từ trên người hắn.
Với tư cách là Thương Lan Thần Đế năm đó, là thống lĩnh duy tự giả ngày nay, không một ai dám nghi ngờ thực lực của Thương Thích Thiên.
Thế nhưng thức sức mạnh đang tuôn chảy cuồn cuộn trên cơ thể hắn lúc này đây lại rõ ràng vượt xa cực hạn của hắn!
Thậm chí, đang dần đột phá cực hạn của Thần Chủ, xé rách giới hạn của thế giới này!
Vả lại, ánh huyền quang màu xanh thẫm kia vừa không ngừng lan tràn, lại vừa không ngừng mở rộng.
“Đó… Đó… Đó là cái gì!?”
Xen giữa âm thanh va chạm tới từ trận chiến bán thần là từng tiếng hét thất thanh văng vẳng.
Hết chương 2241.