Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2150 - Chương 2242. Thương Lan Vĩnh Viễn Đoạn Tuyệt (4)

Chương 2242. Thương Lan vĩnh viễn đoạn tuyệt (4)
Chương 2242. Thương Lan vĩnh viễn đoạn tuyệt (4)

Đối với người ngoài mà nói, đó là cảnh tượng vô cùng chấn động, thế nhưng đối với bốn vị Hải Thần hiểu rõ Thương Lan Thần Điển mà nói, đó lại là sự tuyệt vọng sâu thẳm nhất.

“Dừng tay… Dừng tay!” Một vị Hải Thần đau đớn rít gào, hắn gần như lăn lộn bò dậy, liều mạng muốn tới ngăn cản.

Thế nhưng đối mặt với khí tràng khủng bố của Thương Thích Thiên lúc này, hắn căn bản còn chẳng thể tới gần.

Ở bất kỳ thế giới nào, ở bất kỳ vị diện nào, muốn cưỡng chế vượt qua thứ gọi là giới hạn năng lực của bản thân, thường thường đều sẽ phải trả một cái giá rất thảm khốc.

Mà thứ xuất hiện trên người Thương Thích Thiên lúc này chính là thứ sức mạnh vượt qua giới hạn của bản thân hắn.

Mà cái giá, chính là tính mạng của hắn, và cả…

Tương lai của dòng dõi Thương Lan!

“Thương Thích Thiên, ngươi điên rồi sao!” Một vị Hải Thần hai mắt giăng đầy tơ máu, phẫn nộ gào lên cái tên Thương Thích Thiên: “Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành tội nhân thiên cổ của dòng dõi Thương Lan hay sao! Ngươi… Ngươi còn có mặt mũi nào mà đi gặp tiên đế và liệt tổ liệt tông đây!”

“Đế thượng… Dừng tay… Dừng tay đi! Bây giờ vẫn còn kịp!”

Một vị Hải Thần có tuổi thọ dài nhất và lai lịch xa xưa nhất khóc lên thành tiếng, cầu xin: “Đế thượng, tại sao ngươi phải làm như vậy… Vân Triệt đã định trước là sẽ diệt vong, ngươi cũng đã lựa chọn quy hàng vực thẳm… để bảo vệ thân mình, bảo vệ Thương Lan…Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy!”

Toàn bộ mái tóc của Thương Thích Thiên đều đã nhuộm thành màu xanh, khí tràng mà hắn phóng thích ra lúc này đây cũng cuộn trào dữ dội hệt như biển cả giận dữ gầm thét.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt trải đầy những vết tích màu xanh lam hiện lên một nụ cười khinh khỉnh:

“Lão tử quy hàng vực thẳm? Ngươi đang đùa cái gì vậy!”

“Ha ha ha…” Thương Thích Thiên cười gằn, từng chữ trong lời nói của một kẻ từng là Thương Lan Thần Đế như hắn xuyên thấu linh hồn: “Thần Giới trăm vạn năm… Thương Lan bảy mươi vạn năm… Mới có thịnh thế như ngày hôm nay.”

“Vân Triệt từng bước lên trời, tuổi trẻ bình định bốn vực… hơn nữa còn là người cứu thế!”

“Hắn xuất thân từ hạ giới, nhưng chung quy vẫn là người của thế giới này! Đồng thời cũng là kỳ tích của thế giới này!”

“Lão tử làm chó của hắn, cam tâm tình nguyện, tâm phục khẩu phục!”

“Thế nhưng…” Giọng nói của hắn trở nên cực kỳ hung ác: “Mạch Bi Trần là cái thá gì chứ!”

“Một con linh cẩu không biết nhảy ra từ cái hố đen nào, lại muốn cả Thần Giới ta ngoan ngoãn phục tùng, muốn lão tử làm chó cho hắn!?”

“Ha ha ha ha! Nói đùa cái gì vậy… Nói đùa cái gì vậy!!”

Tiếng gào thét của hắn, tiếng cười điên cuồng của hắn khiến cho không biết bao nhiêu huyền giả chấn động tới mức chảy máu tai.

Thế nhưng, chấn động từ sâu thẳm trong linh hồn còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.

Vân Triệt là người của thế giới này, hắn dựa vào thực lực của bản thân để thu phục Bắc Vực, bình định ba vực, bước từng bước lên vị trí cao nhất, đồng thời cũng giải cứu thế giới khỏi tai ương, gánh vác vì chư thế.

Đúng như những gì mà Thương Thích Thiên đã nói, Vân Triệt là vị đế vương sinh ra trên thế giới này, cũng là kỳ tích được sinh ra trên thế giới này.

Khiến hắn cam tâm tình nguyện trở thành một con chó trung thành.

Mạch Bi Trần, chung quy cũng chỉ là một kẻ tới từ thế bên ngoài. Vực thẳm, chung quy cũng chỉ là một thế giới bên ngoài thế giới.

Sự thật chính là, những kẻ xâm lược thuần túy mà thôi.

Thương Lan Thần Châu đang rung lên, toàn bộ cơ thể Thương Thích Thiên… bao gồm cả dòng máu của hắn, cũng đều hoàn toàn chuyển sang màu xanh thẫm.

Khí tức quá mức bất thường khiến cho cả Vân Triệt và Mạch Bi Trần đều phải liếc mắt qua.

Bốn vị Hải Thần trợn to đôi mắt như thể sắp nứt ra, há hốc miệng nhưng hồi lâu vẫn không phát ra âm thanh gì.

“Chắp tay dâng tặng Thương Lan… cho vực thẳm…”

“Lão tử cam tâm tình nguyện… để nó trong tay lão tử…”

“Vĩnh viễn đoạn tuyệt tại thế giới này!”

“A a a a a a a… A!”

Bùm…

Trong lồng ngực của Thương Thích Thiên, Thương Lan Thần Châu đột nhiên vỡ vụn, thần quang biến mất.

Tất cả thần nguyên ẩn chứa bên trong đó, cũng như huyền mạch, cơ thể và cả sinh mệnh của Thương Thích Thiên đều trở thành vật dẫn, phóng ra thứ ánh sáng màu xanh thẫm thê lương.

Luồng sức mạnh bất thình lình xuất hiện kia gần như không thua kém gì thần uy bán thần của Mạch Bi Trần.

Bốn vị Hải Thần đau khổ nhắm mắt lại… Thương Lan Thần Châu vỡ vụn, thần nguyên làm vật dẫn vỡ vụn, như thể trái tim và linh hồn của bọn họ cũng đang vỡ vụn.

Bầu trời của vùng đất Thái Sơ Thần Cảnh trở nên bất an hơn, gió cát cũng trở nên cuồng bạo hơn.

Bởi vì thế giới vốn không thần này, đột nhiên lại xuất hiện thêm một luồng sức mạnh của lĩnh vực bán thần.

Thế nhưng cái giá…

Cũng chính vào lúc này, dòng dõi Thương Lan xưng hùng xưng bá tại Nam Thần Vực mấy chục vạn năm, sinh ra biết bao đời Hải Thần và vô số truyền kỳ…

Vĩnh viễn đoạn tuyệt.

“Mạch Bi Trần…” Khắp vùng trời đất sụp đổ vang vọng tiếng gào thét khàn khàn mà kiêu ngạo của Thương Thích Thiên: “Chết… cho lão tử!”

Trong không gian như một vùng biển đang khuấy động, Thương Thích Thiên lao thẳng về phía Mạch Bi Trần cùng với ánh thần quang màu xanh thẫm tràn ngập khắp nơi che khuất mặt trời.

Ầm ầm!

Kiếm khiên va chạm, trên nền trời lại xuất hiện một vết nứt dài đến vạn dặm. Ở phía hai bên vết nứt, Vân Triệt và Mạch Bi Trần bay ngược về phía sau hệt như những cục thiên thạch rơi xuống mặt đất.

Một ánh kim quang khác lại vụt tắt, Vân Triệt trong tầm mắt của Mạch Bi Trần chỉ còn lại sáu ánh sao cuối cùng.

Mạch Bi Trần phun ra một ngụm máu, đang định sửa chữa lại huyền trận bàn nham thì một luồng sức mạnh bán thần kỳ lạ xuất hiện từ phía sau đột nhiên áp sát hắn.

Hơn nữa tiếng gào thét kia còn chấn động tới mức khiến tai hắn ù đi.
Hết chương 2242.
Bình Luận (0)
Comment