Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2153 - Chương 2245. Ngọc Toái Ô Tuyệt (2)

Chương 2245. Ngọc toái ô tuyệt (2)
Chương 2245. Ngọc toái ô tuyệt (2)

Khoảnh khắc nhịp tim của tất cả mọi người đột nhiên ngừng đập, Kiếp Thiên Kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Mạch Bi Trần.

Keng!!!

Máu thịt bắn ra tung tóe từ lồng ngực của Mạch Bi Trần, thế nhưng thứ âm thanh phát ra không phải là âm thanh khi một vật đâm xuyên qua cơ thể, mà là âm thanh của kim loại va chạm với nhau, quen thuộc tới mức khiến người ta sợ hãi.

Phía trên lớp giáp bạc dán sát vào lồng ngực rõ ràng đã lõm xuống kia lại bất thình lình xuất hiện một huyền trận bàn nham.

Hơn nữa còn là… một huyền trận bàn nham hoàn chỉnh.

Mũi kiếm của Kiếp Thiên Kiếm dừng lại ngay trước lồng ngực của Mạch Bi Trần, không thể tiến thêm nửa phân.

“…!!” Vân Triệt nghiến răng tới mức bật máu.

“A… A a… Ha… Ha ha ha ha!”

Mạch Bi Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, linh hồn của hắn vẫn đang giãy giụa trong đau đớn và run rẩy, thế nhưng đôi mắt hắn lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ sáng rõ, khóe miệng cũng nhếch lên tạo thành một nụ cười ác độc.

“Tuyệt.. vọng làm sao!” Hắn khàn khàn nói, huyền lực tán loạn của hắn cũng dần khôi phục lại khi ý thức nhanh chóng quay về.

Hắn là kỵ sĩ thủ hộ trong kỵ sĩ vực thẳm, mang trong mình sứ mệnh là bảo vệ.

Mà muốn bảo vệ được người khác, trước tiên phải bảo vệ được chính mình.

“Bàn Nham Vĩnh Hằng” được thần quan ban tặng trên người hắn không chỉ là một tấm khiên bao phủ cánh tay, mà là một bộ giáp hoàn chỉnh bao phủ toàn thân.

Tấm khiên trên cánh tay hắn dùng để bảo vệ người khác, còn bộ giáp màu bạc trên người hắn dùng để bảo vệ bản thân, cho nên đương nhiên sẽ đều có năng lực phòng ngự mạnh mẽ như nhau.

Thậm chí trong đó còn ẩn chứa một huyền trận bàn nham tự động kích hoạt bất cứ khi nào gặp nguy hiểm.

Chẳng qua kể từ sau khi mặc “Bàn Nham Vĩnh Hằng” lên người, đây vẫn là lần đầu tiên huyền trận bàn nham ẩn chứa trong đó được kích hoạt.

Hắn chưa bao giờ ngờ được rằng, lần đầu tiên nó được kích hoạt trong đời, lại không phải là ở vực thẳm, không phải là ở biển sương mù, mà là ở thế giới thấp hèn này.

Nhục nhã biết bao!

Đôi đồng tử của Vân Triệt càng ngày càng phóng to, hàm răng cũng bị hắn nghiền nát từng cái một… Thế nhưng chỉ dựa vào lửa Kim Ô thiêu đốt và ma viêm vĩnh kiếp tàn phá thì mũi kiếm cắm tại lồng ngực của Mạch Bi Trần khó lòng mà tiến lên được nữa.

Trên bề mặt huyền trận bàn nham mới được kích hoạt bắt đầu xuất hiện từng vết nứt… song chỉ dựa vào bốn nguyên lực Nam Minh còn lại trên người hắn, muốn phá vỡ huyền trận trước khi chúng hoàn toàn biến mất là điều gần như không có khả năng xảy ra.

“Chỉ dựa vào các ngươi… đám sâu bọ hèn hạ… cũng xứng sao!!”

“A a a a a!”

Hắn hét lên một cách phẫn nộ, khuất nhục và điên cuồng phát tiết, trấn áp đến từ linh hồn Long Thần và Niết Luân Ma Hồn của Trì Vũ Dao đều bị hắn mạnh mẽ đánh bay.

Khoảnh khắc đôi mắt hắn khôi phục lại tiêu cự bình thường, huyền lực thủ hộ lại một lần nữa tuôn ra, khiến huyền trận bàn nham cuối cùng bộc phát ra thứ thần quang thủ hộ càng thêm đặc quánh.

Tốc độ lan rộng của vết nứt bỗng chậm lại, chỉ còn lại thứ âm thanh răng rắc dễ dàng bị lấn át hoàn toàn.

Cơ thể Trì Vũ Dao lảo đảo, trong hồn hải vang lên tiếng nổ ầm ầm, may mà có Kiếp Linh và Kiếp Tâm ở hai bên kịp thời đỡ lấy nàng.

Chín tấc thép tốt khó địch lại vạn trượng gỗ khô, phản phệ dữ dội tới từ linh hồn bán thần khiến cho ma hồn của Trì Vũ Dao phải chịu tổn thương nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

“A a a a a!”

Thương Thích Thiên liều mạng gào lên, hắn chỉ hận không thể nghiền nát mỗi một tấc trên thân xác tàn tạ này của mình, hóa thành thứ sức mạnh có thể cắn nuốt Mạch Bi Trần.

Thế nhưng linh giác còn sót lại của hắn lại chẳng thể cảm nhận được Kiếp Thiên Kiếm đã tiếp cận trái tim Mạch Bi Trần.

Rắc!

Luồng thần nguyên Nam Minh thứ mười lăm sụp đổ.

Ba luồng thần nguyên Nam Minh cuối cùng gấp rút lóe lên ánh vàng bi thương.

“Kết thúc rồi… Hoàn toàn kết thúc rồi.”

Từng tiếng lẩm bẩm bất lực như thể gió thu thổi đìu hiu.

Những người đã chấp nhận số phận và lựa chọn quy hàng từ trước đó như bọn họ, lúc này đây, thứ đang khuấy động trong linh hồn của bọn họ lại là một nỗi buồn man mác sâu thẳm.

Tiếng rít gào của Thương Thích Thiên chẳng khác nào vô số lưỡi đao sắc bén, đâm xuyên qua linh hồn hèn mọn cam nguyện quỳ gối cúi đầu của bọn họ, thế nhưng đồng thời, hắn cũng chính là ngôi sao hy vọng màu xanh thẳm lóe lên trong đôi mắt của bọn họ.

Lúc này đây, bọn họ đột nhiên không muốn chấp nhận số phận và khuất phục, mà khao khát Vân Đế và Thương Thích Thiên có thể giết chết kẻ xâm lược tới từ thế giới bên ngoài này.

Dù rằng chỉ có thể giành được một cuộc sống yên ổn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dù rằng kết cục đã được định sẵn là sẽ bị vực thẳm nuốt chửng.

Thế nhưng chí ít, trong thế giới mà bọn họ cống hiến bằng cả đời mình đã có từng những con người đấu tranh quyết liệt, từng giành chiến thắng.

Thay vì quỳ gối một cách hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào.

Có điều giờ phút này, ánh thần quang Thương Lan thức tỉnh cả thế giới… vẫn đang không ngừng sụp đổ.



Biên giới chiến trường, tại một góc mà không ai chú ý đến.

“Xem ra vẫn không được rồi.”

Hắn nhìn về phương xa, lẩm bẩm như đang tự nói với chính bản thân mình.

Người đó mặc một bộ y phục đỏ rực như lửa, bề mặt lớp vải đan xen những đường hoa văn màu vàng lấp lánh.

Nơi đáy mắt hắn lập lòe hai ngọn lửa màu vàng, hệt như hai vầng mặt trời chói chang trên bầu trời xa xăm. Người có vẻ ngoài là thiếu niên ấy, chẳng thể là ai khác ngoài Giới Vương của Viêm Thần Giới.
Hết chương 2245.
Bình Luận (0)
Comment