Hỏa Phá Vân.
Hắn quay người lại, đối mặt với Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải và Hỏa Như Liệt… Ba người bọn họ như đồng thời cảm nhận được gì đó, ánh mắt bập bùng ngọn lửa như chợt đông cứng lại trong hỗn loạn.
“Hóa ra trên thế giới này vẫn có những chuyện mà hắn không làm được.”
“Vậy thì cũng nên đến lượt ta rồi.” Hỏa Phá Vân mỉm cười, chẳng qua ngoại trừ chính bản thân hắn ra, có lẽ không một ai trên đời này có thể hiểu được những thứ vô cùng phức tạp ẩn chứa sau nụ cười ấy.
Hắn còn cho rằng, mình sẽ đánh mất “cơ hội” này.
“Phá Vân, ngươi…” Hỏa Như Liệt đưa tay lên, giọng nói mà hắn phát ra vừa khó nhọc vừa run rẩy.
Hỏa Phá Vân đưa mắt nhìn ba người bọn họ một lượt, sau đó quay người đi, rồi chậm rãi nói: “Sư tôn, Diễm tông chủ, Viêm tông chủ, ta đi đây. Sau này, Viêm Thần Giới đành giao cho các ngươi vậy.”
“Ơn dạy bảo, tội phụ lòng… chỉ có kiếp sau mới trả được.”
“Phá Vân!”
“Phá Vân!!”
Trong hai tiếng hét đột ngột chồng lên nhau, cánh tay của Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải đồng thời giữ chặt lấy bả vai của Hỏa Phá Vân.
“Phá Vân, ngươi khác với tất cả mọi người.” Diễm Vạn Thương siết chặt bàn tay, ra sức lắc đầu: “Cho dù thế giới này vạn kiếp bất phục, thế nhưng ngươi… sẽ được hắn đưa tới vực thẳm, trở thành một kỵ sĩ vực thẳm lớn mạnh được người đời ngưỡng mộ… Ngươi sẽ tới một vị diện cao hơn, sẽ có một tương lai mà không ai dám hy vọng!”
“Cho dù đối với tất cả mọi người mà nói, đây chính là một trận tai ương, thế nhưng đối với một mình ngươi mà nói, đây chính là một cơ hội tốt hơn bao giờ hết!”
“Tất cả mọi người đều có thể liều mạng, thế nhưng chỉ có mình ngươi là không thể, cho dù là vì bất cứ lý do gì!”
Rắc!
Một luồng thần nguyên Nam Minh khác lại dập tắt trên người Vân Triệt.
Hắn chỉ còn lại duy nhất hai điểm thần quang Nam Minh cuối cùng lóe sáng một cách yếu ớt, song huyền trận bàn nham màu vàng nâu kia vẫn chưa hề có dấu hiệu bị phá vỡ.
“…” Hỏa Phá Vân không nhúc nhích, cũng không hề quay đầu lại. Hắn nhìn về phương xa, đôi mắt dán chặt vào bóng dáng bùng lên ngọn lửa đen cháy hừng hực kia: “Cả đời này ta đã mê mang, bàng hoàng, thất thố, dại khờ, bốc đồng, hối hận, e ngại, sợ hãi, thu mình, không cam lòng, không oán thán… không biết bao lần.”
Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng và bình tĩnh, gần như không có chút gợn sóng nào.
“Thế nhưng chỉ có duy nhất lần này, ta hoàn toàn không hề sợ hãi, không hề hối tiếc.”
“Dường như có một giọng nói đang nói với ta, ta tồn tại là vì thời khắc này.”
“…” Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải sững sờ, không nói nên lời.
Lúc này đây, hai bàn tay run rẩy mà kiên quyết chợt nắm lấy cổ tay bọn họ, gỡ ra khỏi bả vai của Hỏa Phá Vân.
“Phá Vân, đi đi.” Hỏa Như Liệt khàn giọng nói, “Ta vẫn luôn theo dõi quá trình trưởng thành của ngươi từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ. Ta từng trải qua biết bao lần vui sướng, song cũng từng trải qua biết bao lần phẫn nộ và thất vọng.”
“Thế nhưng chỉ có duy nhất một điều, trước nay chưa từng thay đổi.”
Đôi mắt rực lửa vĩnh hằng của Hỏa Như Liệt như được bao phủ bởi một lớp sương mù chưa kịp tiêu tan: “Ngươi chính là… niềm tự hào lớn nhất cả đời này của vi sư.”
“…” Hỏa Phá Vân đưa tay đẩy mạnh về phía sau.
Ầm…
Một cơn gió nóng như thiêu như đốt đẩy ba người bọn họ và tất cả những huyền giả gần đó ra xa.
Hắn đạp lên ngọn lửa, bay về phía bầu trời xa xăm, lao tới không gian nơi Mạch Bi Trần và Vân Triệt đang chiến đấu.
Ngọn lửa màu vàng bùng lên trên cơ thể hắn, tuy rằng không lớn, nhưng lại cực kỳ nồng đậm, cực kỳ chói mắt.
Ánh lửa màu vàng chói lọi xua tan bóng tối, xuyên qua chiến trường tràn ngập sức mạnh của bán thần, soi sáng bầu trời và mặt đất, trong nháy mắt biến cả thế giới rộng lớn thành màu vàng kim.
Tầm mắt của tất cả mọi người đồng loạt chuyển về phía đông… từng đôi mắt vốn thuộc về Thần Chủ và Thần Quân, lại bị chói đến mức gần như không thể mở ra.
“Đó là… cái gì!?”
Ngọn lửa màu vàng tiếp tục bùng cháy hừng hực.
Thế nhưng vật dẫn thiêu đốt không phải là huyền lực của Hỏa Phá Vân…
Mà là cơ thể của hắn, huyết mạch của hắn, linh hồn của hắn, niềm tin của hắn… tất cả mọi thứ của hắn.
Toàn bộ thân xác của hắn cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ trong ánh lửa điên cuồng thiêu đốt.
Vân Triệt…
Ngươi hãy nhớ lấy!
Kiếp này…
Chung quy là ngươi nợ ta!
Hơn nữa…
Ngươi vĩnh viễn…
Vĩnh viễn…
Cũng đừng nghĩ tới việc trả hết nợ!!
Tất cả nguyên huyết, nguyên hồn… mà linh hồn Kim Ô ban tặng cho hắn, cùng với niềm kiêu hãnh cả đời này của hắn, đều đang bùng cháy đến khi cạn mới thôi.
Linh hồn cuối cùng của hắn, trói buộc lấy cơ thể Mạch Bi Trần.
Ánh mắt cuối cùng của hắn, vẫn dừng lại trên bóng lưng Vân Triệt.
Giọng nói cuối cùng của hắn, là tiếng ngâm nga phán quyết như thể phát ra từ Kim Ô Chân Thần tới từ viễn cổ:
“Cửu… Tiêu… Ô… Tuyệt… Ngọc… Toái… Minh…”
Hai luồng thần nguyên Nam Minh cuối cùng vẫn có thể chống đỡ trạng thái Thần Tẫn của Vân Triệt trong bốn nhịp thở ngắn ngủi.
Mà cho dù thời gian này có thể kéo dài gấp mười lần trăm lần, cơ thể của hắn cũng tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.
Toàn thân trên dưới Vân Triệt đã hoàn toàn không còn tìm thấy chỗ nào nguyên vẹn. Với trạng thái cơ thể của hắn lúc này đây, đổi thành bất kỳ một người nào khác trên thế giới này, có lẽ đã mất mạng từ lâu rồi.
Hết chương 2246.