Huyền trận bàn nham cuối cùng đang bị cắn nuốt và phá hủy từng chút một, thế nhưng muốn nó triệt để sụp đổ trong vòng bốn nhịp thở… đến lúc này, đây đã là chuyện không còn có khả năng xảy ra nữa rồi.
Hàm răng đang nghiến chặt của Vân Triệt chợt buông lỏng, vẻ cuồng bạo trong đôi mắt hắn cũng dần hóa thành một hố đen sâu thẳm.
Khuynh Nguyệt, ta đã cố gắng hết sức, trân trọng tất cả những gì mà ngươi để lại cho ta.
Thế nhưng, cuối cùng ta…
Huyền mạch Tà Thần của hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, những đường vân màu đỏ thẫm dần xuất hiện.
Hiến tế máu và thân xác này của ta… Bỉ Ngạn Tu La!
Năm đó tại Tinh Thần Giới, hắn từng đẩy mình vào chỗ chết sau khi hóa thành Bỉ Ngạn Tu La để cứu Mạt Lỵ… Cuối cùng, lại trọng sinh một cách không trọn vẹn nhờ sức mạnh niết bàn của Phượng Hoàng.
Nhưng mà lần này, khoảnh khắc một lần nữa hóa thành Tu La, hắn đã định trước cho mình kết cục là chết.
Ngay khi thứ sức mạnh cấm kỵ của Tà Thần sắp sửa bộc phát một cách quyết liệt, một luồng sáng vàng rực rỡ lóe lên trong đôi mắt hắn, chiếu thẳng vào trong linh hồn, nhuộm tất cả mọi thứ trên thế gian này và hồn hải thành một màu vàng đỏ thuần túy.
Bên tai hắn vang lên tiếng quạ kêu lanh lảnh tuyệt thế.
Vân Triệt đã quá quen thuộc với tiếng kêu của Kim Ô.
Tiếng kêu vừa uy nghiêm vừa hùng hồn vừa bén nhọn… hay hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Ngay cả dòng máu của Kim Ô chảy trong người hắn, lúc này đây cũng đang điên cuồng sôi sục.
Tuy rằng không hề quay đầu lại, thế nhưng trong hồn hải của Vân Triệt vẫn phản chiếu rõ bóng hình Kim Ô vàng rực che khuất mặt trời.
Thái Sơ Thần Cảnh, vạn linh ngẩng đầu.
Trời cao vô tận, chỉ còn lại bóng quạ vang danh.
Nó mở rộng đôi cánh vàng rực đốt cháy không gian, vẽ ra những vệt vàng dài trên nền trời, lao thẳng về phía Mạch Bi Trần trong tiếng kêu bén nhọn mà thê lương.
…
Chu Tước, Phượng Hoàng và Kim Ô là ba sinh vật chí tôn đại diện cho hệ hỏa trong thời đại viễn cổ.
Mà bọn chúng, đều chỉ có thể cháy lên ngọn lửa mãnh liệt nhất duy nhất một lần trong đời.
Lần lượt là:
Chu Tước thục thế;
Phượng Hoàng niết bàn;
Kim Ô ngọc toái!
Ngọn lửa thục thế và ngọn lửa niết bàn đều sẽ bùng lên sau khi Chu Tước và Phượng Hoàng ngã xuống, thế nhưng Kim Ô lại khác.
Nó chính là ngọn lửa cuồng bạo nhất, hệt như tính cách rắn rỏi khí khái của Kim Ô, đồng thời cũng là ngọn lửa cuối cùng mãnh liệt nhất, bùng cháy và thiêu đốt thân mình cho đến chết.
Thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.
Ngọn lửa thục thế của Chu Tước đã biến mất mãi mãi, không còn khả năng xuất hiện nữa.
Ngọn lửa niết bàn của Phượng Hoàng đã từng bùng cháy trên người Vân Triệt, thế nhưng không phải là bởi vì huyết mạch Phượng Hoàng và thần hồn Phượng Hoàng của Vân Triệt “hoàn chỉnh”, mà do đó là món quà tặng kèm bởi linh hồn Phượng Hoàng. Bởi vậy, nó cực kỳ yếu ớt và khuyết thiếu, mặc dù quả thật có thể trọng sinh sau khi thiêu đốt, thế nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Phượng Tuyết Nhi – người duy nhất có thể đốt cháy ngọn lửa niết bàn thật sự, năm đó đã đốt cháy ngọn lửa đó từ trước để cứu Vân Triệt.
Bởi vậy, tuy rằng có được truyền thừa hoàn chỉnh từ Phượng Hoàng, nhưng sau khi ngã xuống nàng cũng không thể niết bàn trọng sinh nữa.
Hay nói cách khác, ngọn lửa niết bàn cũng đã vĩnh viễn tuyệt tích.
Tức là thế giới ngày nay chỉ còn lại một ngọn lửa thần tích duy nhất trong ba ngọn lửa chí tôn viễn cổ, được khắc trong huyết mạch Kim Ô của Hỏa Phá Vân.
Song cũng vào lúc này đây, trong vô số đôi mắt ánh lên màu vàng rực rỡ, ngọn lửa cuối cùng ấy đã cháy lên hừng hừng một cách quyết tâm và không hề hối hận.
…
Cả thế giới, chỉ còn lại tiếng kêu của Kim Ô và ngọn lửa màu vàng kim.
Ngay cả Kim Ô Huyễn Thần của Vân Triệt cũng hoàn toàn bị nhấn chìm.
Thứ thần uy đột ngột đổ ập xuống ấy vượt trên Mạch Bi Trần với sức mạnh bán thần, vượt trên Thương Thích Thiên hy sinh cả Thương Lan, vượt trên Vân Triệt trong trạng thái Thần Tẫn.
Trong thế giới được bao phủ bởi ngọn lửa màu vàng kim, không một ai có thể nhìn thấy bóng dáng của Hỏa Phá Vân. Tâm trí của tất cả mọi người đều đang nói với bọn họ một cách chắc chắn tuyệt đối rằng, đây chính là tiếng kêu và sự xuất hiện của một vị Kim Ô Chân Thần viễn cổ!
Mạch Bi Trần ngẩn ngơ nhìn bóng Kim Ô hệt như tới từ huyễn cảnh thời viễn cổ đang càng ngày càng gần, đôi đồng tử của hắn đã giãn tới cực hạn, miệng cũng vô thức há to.
Thế nhưng đến tận khi bóng Kim Ô bao phủ toàn bộ tầm nhìn, hắn vẫn chẳng thể phát ra âm thanh nào.
Bởi vì, thứ đi kèm với ngọn lửa màu vàng kim ấy, là áp lực khủng bố triệt để áp đảo linh hồn hắn.
Ầm ầm…
Bóng quạ nặng nề rơi xuống, trong tiếng kêu dài vừa bi thương lại vừa uy nghiêm không dứt, ngọn lửa ngọc toái lấy cơ thể Mạch Bi Trần làm trung tâm hừng hực bùng cháy.
Ngoại trừ ngọn lửa màu vàng kim ra, thế giới không còn tồn tại bất kỳ thứ gì khác.
Bên ngoài chiến trường, tất cả mọi người đã hoàn toàn choáng váng tới mức thất hồn lạc phách, bởi vì trong tầm mắt của bọn họ, thứ thật sự đang phơi bày ra chính là…
Lửa mặt trời rơi xuống thế gian!
Chẳng qua một số ít người biết rằng, dưới màn lửa mặt trời rơi xuống thế gian kia chính là thần tích Kim Ô sẽ vĩnh viễn tuyệt tích, và cả… một nhân tài tuyệt thế với tương lai vô tận mãi mãi ngã xuống.
“A a a a a a!”
“Ha ha… Ha ha ha ha ha!”
Ngọn lửa ngọc toái thiêu đốt Mạch Bi Trần và Thương Thích Thiên, mang theo tiếng gào thét đau đớn thảm thiết và tiếng cười điên cuồng khoái trá.
Nhưng lại không hề làm tổn thương tới Vân Triệt một chút nào.
Hết chương 2247.