Trong biển lửa màu vàng kim, huyền trận bàn nham trên cơ thể Mạch Bi Trần bỗng chốc tan chảy hệt như băng tuyết dưới ánh mặt trời thiêu đốt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Vết nứt dưới mũi kiếm Kiếp Thiên Kiếm điên cuồng lan rộng trong cơn chấn động.
Rắc!
Một luồng thần nguyên Nam Minh khác lại vỡ vụn.
Vân Triệt chỉ còn lại duy nhất một luồng thần nguyên Nam Minh cuối cùng có thể chống đỡ sức mạnh Thần Tẫn cho hắn.
Tinh thần và sức mạnh của Vân Triệt lại một lần nữa ngưng tụ tới cực hạn, đôi mắt của hắn như nứt ra hàng ngàn tia máu, toàn bộ hàm răng đều bị hắn nghiền nát trong phút chốc, trong miệng cũng phát ra âm thanh hệt như tiếng rít gào của một con ác quỷ đang rơi vào tuyệt vọng.
Kỳ tích có thể thúc đẩy kỳ tích được sinh ra…
Cơ thể vốn đã cạn kiệt sức lực và mấp mé trên bờ vực sụp đổ, giờ phút này lại trỗi dậy… thứ sức mạnh mà nó tuôn ra còn điên cuồng hơn bất cứ khoảnh khắc nào trước đó.
“Chết!”
“Chết!!”
“Chết!!!!”
Một góc im lìm bấy lâu nay nào đó trong linh hồn của hắn bỗng chốc được khơi dậy dưới ngọn lửa ngọc toái mà Hỏa Phá Vân đã đốt cháy bằng chính sinh mệnh của mình.
Hắn gào thét khản cả giọng.
Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm cũng điên cuồng đâm vào lồng ngực của Mạch Bi Trần dưới cơn thịnh nộ tột độ.
Phần cơ thể còn sót lại của Thương Thích Thiên cũng nhanh chóng bị thiêu hủy, thế nhưng sức mạnh của hắn vẫn sống chết trói chặt lấy Mạch Bi Trần, khiến hắn ta không thể thoát khỏi sức mạnh của Vân Triệt, cũng như không thể thoát khỏi biển lửa.
Sức mạnh Thần Tẫn của Vân Triệt, phong tỏa tuyệt đối của Thương Thích Thiên, ngọn lửa ngọc toái của Hỏa Phá Vân…
Bùm…
Cuối cùng, trong tiếng nổ ầm ầm bị nhấn chìm bởi biển lửa, huyền trận bàn nham sụp đổ từng lớp từng lớp một dưới thanh kiếm của Vân Triệt… hơn nữa còn sụp đổ hoàn toàn.
Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt của Vân Triệt đột nhiên trở nên cực kỳ chậm chạp, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng từng tia sáng tàn lụi bắn ra từ huyền trận đang dần vỡ vụn.
Đó chính là thứ ánh sáng đánh dấu sự cùng đường của Mạch Bi Trần, thế nhưng cũng lại là thứ ánh sáng của kỳ tích cuối cùng đã thật sự lóe lên… sau những lần bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, tuyệt vọng và tuyệt mệnh.
Toàn bộ sức mạnh của Mạch Bi Trần đều tập trung vào việc duy trì huyền trận bàn nham, bởi vậy hắn không còn dư chút sức nào để bảo vệ bản thân mình.
Sự sụp đổ của huyền trận bàn nham cuối cùng cũng chính là sự sụp đổ hoàn toàn của năng lực thủ hộ của hắn.
Lồng ngực của Mạch Bi Trần lõm xuống dưới tác động đến từ huyền trận bàn nham đã sụp đổ, hai mắt hắn lồi ra, hình ảnh trong tầm nhìn cũng trở nên cực kỳ chậm chạp… Hắn trơ mắt nhìn mũi kiếm mang theo ngọn lửa màu đen cháy hừng hực xuyên qua làn ánh sáng mờ mịt vỡ vụn, đâm vào lồng ngực hắn.
Nhất quán từ trước ra sau.
Từ mũi kiếm, đến thân kiếm… cho đến toàn bộ thanh kiếm khổng lồ.
Cuối cùng, thứ chạm vào tầm nhìn của hắn, chính là đôi mắt đen kịt với ma quang cuồng bạo sôi sục của Vân Triệt.
Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm hoàn toàn đâm xuyên qua cơ thể của Mạch Bi Trần, cũng đâm xuyên qua Thương Thích Thiên đang trói chặt lấy hắn.
“Hòa Lăng!!”
Trong hồn hải của Vân Triệt vang lên tiếng gào xé hồn của hắn.
Thật ra căn bản không cần đến tiếng hét của hắn.
Tâm trí của Hòa Lăng đều đang tập trung chờ đợi giây phút này.
Thời điểm Kiếp Thiên Kiếm đâm vào cơ thể Mạch Bi Trần cũng là lúc bóng dáng của một thiếu nữ lặng lẽ xuất hiện.
Nàng là một tinh linh xinh đẹp với mái tóc dài màu xanh và đôi mắt màu ngọc lục bảo. Tuy rằng không gian xung quanh là biển lửa bao trùm trời đất, thế nhưng bóng dáng của nàng vẫn hiện lên một cách vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt của nàng điềm tĩnh mà thần thánh, hai tay đan chéo trước ngực, đôi mắt chậm rãi nhắm lại… Khoảnh khắc cánh tay nàng duỗi ra, một chùm ánh sáng âm u xanh lục cực kỳ nồng đậm, cực kỳ thuần túy dần tỏa ra từ Kiếp Thiên Kiếm…
Sau đó bùng nổ trong lục phủ ngũ tạng của Mạch Bi Trần.
Kinh hoàng thất thần, sức mạnh tán loạn, cộng thêm các cơ quan trong cơ thể nổ tung… khiến ngay cả một bán thần như Mạch Bi Trần cũng không thể ngăn cản được.
Thứ ánh sáng âm u màu xanh lục hóa thành vô số con rắn độc muốn nuốt chửng mọi thứ, nhanh chóng lao thẳng tới nội tạng, xương cốt, huyền mạch, máu thịt… của hắn.
Đợi đến khi Mạch Bi Trần lấy lại tinh thần và sức mạnh quay trở lại, thứ ánh sáng âm u màu xanh lục đã hoàn toàn len lỏi tới mỗi một sợi lông, mỗi một ngóc ngách trên cơ thể hắn.
Khiến đôi đồng tử vốn bị chiếu rọi thành ánh vàng kim của hắn cũng biến thành màu xanh lục sâu thẳm đáng sợ.
“A… A a a…”
Trong cơ thể Mạch Bi Trần như thể có hàng trăm vạn hàng ngàn vạn con rắn độc đang tàn nhẫn gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến cho tứ chi của hắn co quắp lại, toàn thân vặn vẹo dữ dội trong cơn đau đớn đột nhiên ập tới và nỗi sợ hãi cùng cực, mặt ngoài thân thể cũng nhanh chóng bị nhuộm thành màu xanh lục càng ngày càng sâu thẳm.
“A… A a… A a a… Không… Không…”
Tiếng kêu của hắn không hề thảm thiết, mà lại khàn khàn và đau đớn… hệt như cổ họng của hắn cũng bị ngàn vạn con rắn độc quấn chặt lấy.
Ngoài trừ đau đớn, nội sợ hãi sâu thẳm nhất cũng đang hiện hữu trong tâm trí hắn.
Bởi vì cùng với linh hồn đau đớn đến méo mó của hắn chính là cảm giác chạm đến cái chết trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cho dù rơi vào tuyệt cảnh tại nơi sâu thẳm trong biển sương mù, tại nơi thí luyện tử vong của “tịnh thổ”… hắn cũng không hề cảm nhận được cái chết đang đến gần một cách chân thực đến như vậy.
“Ha… Ha ha…”
Kẻ đang chạm đến cái chết một cách rõ ràng không chỉ có Mạch Bi Trần, mà còn có Thương Thích Thiên.
Thế nhưng thứ âm thanh mà hắn phát ra lại là tiếng cười yếu ớt nhưng không chút hối hận.
Hết chương 2248.