.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_217" class="block_" lang="en">Trang 109# 1
Chương 217: Khinh người quá đáng
Nếu như ngoài Tứ Đại Tông nhất định phải chọn ra"Đệ ngũ tông môn", như vậy danh chấn Tắc Bắc Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo không thể nghi ngờ là một trong tông môn có tư cách nhất. Tắc Bắc Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo có hai đại tuyệt kỹ —— một là"Thiên thương", một là"Lôi Hỏa". Lần này, Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo cũng không phụ tiếng tăm, tổng cộng có hai tên đệ tử tiến vào ba mươi hai người xuất chiến, hơn nữa hai tên đệ tử huyền lực đều cao tới Linh Huyền Cảnh cấp tám, thực lực cộng lại còn xa hơn lần xuất chiến trước, thâu tóm hết thảy các tông môn, cũng chỉ hơi kém Tứ Đại Tông Môn.
Đối thủ thứ nhất chính trong trận ba mươi hai người là Tứ Đại Tông Môn, Mộc Hùng Nghĩa theo bản năng trong lòng căng thẳng, nhưng thấy đối thủ chỉ có mười sáu tuổi, huyền lực cũng chỉ Linh Huyền Cảnh cấp sáu, lập tức thở ra một hơi, thích ý nở nụ cười:
- Khà khà, Lăng Kiệt rõ ràng chỉ vì lần xuất chiến tiếp theo tới làm rèn luyện, trận này, ta thắng chắc.
- Vẫn phải cẩn thận, thực lực đệ tử Thiên Kiếm Sơn Trang quyết không thể chỉ lấy huyền lực phán định.
Mộc Hùng Viêm thấp giọng nói.
- Ha ha! Đại ca yên tâm, ta ngay cả tiểu tử Linh Huyền Cảnh cấp sáu đánh không lại, còn không bằng tự sát đi...... Ta đến đây!
Mộc Hùng Nghĩa hét lớn một tiếng, nhảy lên luận kiếm đài, cánh tay phải tráng kiện vung một cái, một cái trường thương chín thước vung ra, nhắm thẳng vào Lăng Kiệt:
Tắc Bắc Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo - Mộc Hùng Nghĩa, xin mời chỉ giáo!
- Không dám, Không dám.
Lăng Kiệt đối mặt với cường địch không có thần sắc sốt sắng, cợt nhả trả lời, sau đó chậm rì rì lấy ra vũ khí của hắn —— Đoạn Không Kiếm. Thanh kiếm này là Địa Huyền Khí thượng đẳng, là tháng trước vừa bước vào ngự kiếm đài thu phục được, mặc dù không thể cùng cùng Thiên Huyền Kiếm đánh đồng, nhưng trong các loại Địa Huyền Kiếm, tuyệt đối là tốt nhất chi phẩm, uy lực cực kỳ kinh người.
- Lăng trưởng lão, có thể bắt đầu rồi.
Lăng Kiệt nói.
- Được!
Lăng Vô Cấu gật đầu:
Đệ tử Thiên Kiếm Sơn Trang - Lăng Kiệt —— đối chiến —— Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo - Mộc Hùng Nghĩa, thi đấu bắt đầu!
Mộc Hùng Nghĩa ra tay trước tiên, không có bất luận động tác nào, trực tiếp một thương, đâm xuyên theo không khí tiếng rít chói tai, mũi thương tựa như lưỡi rắn độc, thẳng tới cuống họng Lăng Kiệt. Lăng Kiệt híp mắt lại, Đoạn Không Kiếm đâm ra, chính diện nghênh hướng trường thương, chỉ nghe một trận đùng đùng đùng đùng huyền lực va chạm, kiếm ảnh cùng trường thương chỉ trong mấy tức va chạm mấy chục lần, thanh âm inh tai vang lên như sấm sét.
Kiếm như mãnh hổ, thương như độc long, long hổ tranh đấu càng lúc càng kịch liệt, trong nháy mắt đã mấy trăm lần va chạm, giường như cuộc chiến ngang tài ngang sức không hồi kết.
- Lăng Kiệt này thật sự làm người ta bất ngờ, cư nhiên có thể cùng đối thủ cao hơn hai cấp giằng co lâu như vậy mà không rơi vào thế hạ phong.
Thương Nguyệt không nhịn được thở dài nói.
Ánh mắt Vân Triệt từ luận kiếm đài dời đi, chắc chắc nói:
- Sư tỷ, ngươi nói ngược rồi, phải nói Mộc Hùng Nghĩa ghê gớm, lại có thể đỡ được nhiều kiếm Lăng Kiệt như vậy, có điều, then chốt vẫn do Lăng Kiệt nhường, không phải vậy hắn sớm thất bại.
- A?
Thương Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp, khuôn mặt kinh ngạc.
Vân Triệt từng giao thủ với Lăng Kiệt, tuy rằng chỉ có ba kiếm ngắn ngủi, nhưng đủ để để hắn đại khái thực lực Lăng Kiệt đích. Hắn chậm rãi nói:
- Thiên Kiếm Sơn Trang kiếm, mạnh ở ‘ kiếm ý ’, mà không phải đơn thuần lấy huyền lực thôi thúc ‘ kiếm thế ’, hiện tại Lăng Kiệt chỉ lấy kiếm thế, đã có thể cùng Mộc Hùng Nghĩa không phân cao thấp...... Nếu Lăng Kiệt kiếm ý ra hết, Mộc Hùng Nghĩa bị thua là chuyện sớm thôi.
Lời nói Vân Triệt rất nhanh ứng nghiệm, sau mấy trăm lần va chạm, Lăng Kiệt tựa hồ đã mất kiên nhẫn, ánh mắt nhẹ nhàng biến đổi, vung ra kiếm ảnh thất thường, đến cuối cùng, kiếm ảnh càng không thấy nữa, chỉ có thể mơ hồ bắt lấy từng sợi từng sợi tàn ảnh lơ lửng không cố định.
Biến hóa như thế, người ngoài xem chỉ có thể kinh ngạc,
Nhưng Mộc Hùng Nghĩa đối diện Lăng Kiệt phảng phất cảm giác được đối thủ bỗng nhiên biến thành người khác, hắn mỗi một thương đều toàn lực vung ra, tiếng thương gào thét, nhưng lúc va chạm với kiếm Lăng Kiệt lại không có tiếng va chạm mạnh nữa, trái lại chỉ nhẹ nhàng"Keng" một tiếng, sau đó sức mạnh trường thương tựa như đá chìm đáy biển, biến mất không còn tăm hơi, cảm giác trống rỗng khiến hắn cực kỳ khó chịu. Kinh người nhất là ánh mắt của hắn đã không bắt được kiếm ảnh Lăng Kiệt tồn tại, ngay cả tiếng kiếm rít đã hoàn toàn không thấy, giống như ngay cả kiếm trong tay Lăng Kiệt cũng quỷ dị biến mất.
Mộc Hùng Nghĩa tuy kinh không loạn, không quản kiếm ảnh Lăng Kiệt, huyền lực bảo lưu toàn bộ phóng ra, trường thương lần thứ hai trở nên mãnh liệt, dài chín thước như một con giao long tức giận, uốn lượn bay vút, khí thế bạo phát.
Nhưng nằm ngoài sự dự liệu của hắn, thương thế mãnh liệt đến đâu, Lăng Kiệt càng không bị bức lui, chỉ thấy cổ tay hơi uốn, Đoạn Không Kiếm tựa như linh xà uốn lượn, xuyên qua sức mạnh bạo phong mãnh liệt, xuyên qua tầng tầng bóng thương, đâm thẳng Mộc Hùng Nghĩa.
Xoạt...... Xoạt......
Huyền lực phòng ngự Mộc Hùng Nghĩa dễ dàng bị phá tan, cơn đau nhức truyền đến, trước ngực hắn đã thêm hai đạo vết thương sâu tới xương...... Mà Mộc Hùng Nghĩa thậm chí hoàn toàn không nhận ra được kiếm Lăng Kiệt đã gần kề trước ngực hắn lúc nào.
Mộc Hùng Nghĩa trong lòng kinh hãi, hét lớn một tiếng, trường thương càn quét một cái đẩy Lăng Kiệt ra xa, chính hắn cũng nhảy lên cao rồi lùi lại, tập trung lực cánh tay phải phóng về phía trước, trường thương nhất thời hóa thành tia chớp, mang theo gợn sóng không gian khiến người ta sợ hãi, bay vụt hướng về Lăng Kiệt.
- Đúng..... Là Nhật Thương Lôi Hỏa Bảo tuyệt kỹ...... Thiên Kình Chi thương!
Cách mười mấy trượng, mọi người đều có thể cảm giác được một thương này uy lực kinh người cỡ nào. Nếu như bị một thương này đâm trúng, coi như Linh Huyền Cảnh đỉnh cao, phỏng chừng đều mất nửa cái mạng.
Lăng Kiệt cấp tốc lùi lại, nhưng không có toàn lực tránh ra, mà trong tiếng kinh hô vô số người, một chiêu kiếm bay tới trường thương......
Keng!!
Không có tiếng va chạm kịch liệt, Đoạn Không Kiếm cùng trường thương va chạm, chỉ có một tiếng ong ong nhỏ đến gần như không nghe thấy.
- Được lắm ‘ dính ’ tự quyết!
Lăng Nguyệt Phong gật đầu khen ngơi, trên mặt lộ ra vẻ mặt hài lòng hiếm thấy.
- Tiểu Kiệt không chỉ thiên phú hơn ta, quyết đoán cũng không tầm thường, thời điểm ta bằng tuổi Tiểu Kiệt không dám làm như thế.
Lăng Vân cũng mỉm cười nói.
Kiếm ý cuồn cuộn như hồng thủy dâng lên, vững vàng hấp thụ huyền lực trường thương, sau đó, Đoạn Không Kiếm kéo trường thương vẽ một vòng tròn khổng lồ trước người Lăng Kiệt, một cái"Thiên Kình Chi Thương" nhất thời xoay chuyển hướng mũi thương, bay ngược lại về phía Mộc Hùng Nghĩa đã trợn mắt ngoác mồm.
Ầm!!!
Luận kiếm đài đá vụn bay tán loạn, trường thương hung hăng rơi dưới chân Mộc Hùng Nghĩa, toàn bộ thân thương hoàn toàn chém xuống đài, mang theo vết nứt dài mấy trượng.
Mộc Hùng Nghĩa lui về phía sau hai bước, đặt mông ngồi xuống đất, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra. Nếu như thương vừa rồi hơi lên trước một ít, trên người hắn, lúc này đã có thêm một lỗ thủng.
- Ta...... Ta chịu thua.
Mộc Hùng Nghĩa không muốn tiếp tục chiến, ngực hắn chập trùng, nơm nớp lo sợ nói.
- Khà khà, đa tạ.
Lăng Kiệt thu kiếm, dương dương tự đắc nói.
- Thiên Kiếm Sơn Trang Lăng Kiệt thắng, tiến vào vòng chiến mười sáu người!
Kết quả này, rất nhiều người bất ngờ, nhiều người lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Vân Triệt tay nâng cằm, thấp giọng tự nhủ:
- Đều là Tứ Đại Tông Môn, lại cùng đẳng cấp huyền lực, thực lực lại chênh lệch lớn như vậy...... Không hổ là Thiên Kiếm Sơn Trang.
Hắn là nói, Tiêu tông Tiêu Nam cùng Thiên Kiếm Sơn Trang Lăng Kiệt. Hai người đều là Linh Huyền Cảnh cấp sáu, nhưng thực lực chênh lệch không phải bing thường.
Ba mươi hai chiến tiếp tục tiến hành, một buổi sáng, nhóm một thi đấu toàn bộ hoàn thành. Buổi chiều, nhóm hai thi đấu bắt đầu, so ra,nhóm hai thi đấu khốc liệt và đặc sắc hơn nhiều, bởi vì thực lực nhóm thứ hai tổng hợp tốt hơn nhiều so với nhóm một.
Khi đêm đến, ba mươ hai người chiến toàn bộ kết thúc. Tiến vào vòng loại mười sáu người ngày mai toàn bộ quyết ra. Trong Tứ Đại Tông Môn, ngoại trừ Tiêu Nam bị Vân Triệt đánh bại, mười một người khác toàn bộ tiến vào mười sáu cường giả, chiếm hai phần ba.
Ngày mai vòng chiến mười sáu người được an bài, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, kết quả sẽ hiện lên trên huyền thạch.
Đối thủ Vân Triệt ngày mai, cùng đối thủ Lăng Kiệt hôm nay giống nhau đến từ Tắc Bắc Thiên Thhương Lôi Hỏa Bảo —— Mộc Hùng Viêm.
- Hôm nay thi đấu ngươi cũng thấy được, Mộc Hùng Viêm sở trường hoàn toàn khác Mộc Hùng Nghĩa, Mộc Hùng Nghĩa tu chính là ‘ thiên thương ’, mà Mộc Hùng Viêm lại tu ‘ lôi hỏa ’, lôi hỏa so với thiên thương khó có thể tu luyện hơn nhiều, nhưng uy lực vượt xa. Xuất chiến có thể sử dụng vũ khí tùy ý, bao gồm hỏa khí! Trên người Mộc Hùng Viêm cất giấu mấy chục loại hỏa khí khác nhau, tầng tầng lớp lớp, khiến người ta khó lòng phòng bị...... Ngày mai cần phải cẩn thận!
Hôm nay thi đấu, Vân Triệt lần thứ hai đại thắng, không thể nghi ngờ làm cho Tần Vô Thương vui mừng khôn xiết. Nhưng nhìn thấy đối thủ ngày mai lại là Mộc Hùng Viêm, hắn không khỏi lo lắng...... So với Mộc Hùng Viêm, hắn ngược lại hi vọng đối thủ là người trong Tứ Đại Tông Môn. Vì thủ đoạn công kích của Mộc Hùng Viêm thật sự đáng sợ, hơi bất cẩn một chút, sẽ rơi vào cảnh tàn phế. Vạn nhất đến bước kia, ánh sáng duy nhất của Thương Phong Huyền phủ cũng mờ nhạt đi.
- Yên tâm đi Tần phủ chủ, ta sẽ không dễ dàng bị thương.
Hơn nữa, hắn ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói:
- Ngày mai, ta vẫn như cũ thắng cho ngươi xem!
- Ha ha, được!
Tần Vô Thương nở nụ cười. Nhìn Vân Triệt trải qua một hồi thi đấu, hắn lại một lần phát hiện mình đánh giá thấp Vân Triệt. Hắn bây giờ không suy nghĩ đến việc Vân Triệt nhất định sẽ dừng cuộc, mà tràn ngập hi vọng chờ mong muốn xem Vân Triệt đến tột cùng có thể đi bao xa...... Còn có thể tiến vào tám người mạnh nhất...... Thậm chí, làm"Lũng đoạn" Tứ Đại Tông Môn mấy trăm năm, mang theo ánh sáng khiếp sợ thế nhân tiến vào bốn người!
Sau trận đấu, bốn người Thương Phong Huyền Phủ trở lại sân, trong viện đã có ba người đang chờ bọn họ, nói chính xác, là chờ đợi Vân Triệt.
Trong ba người, một người trung niên khí thế bức người, còn có hai thiếu niên hôm nay trên sàn thi đấu đều gặp, một bị Lăng Kiệt đánh bại Mộc Hùng Nghĩa, một người khác đánh bại đối thủ, tiến vào ngày mai mười sáu xuất chiến, cũng là đối thủ Vân Triệt ngày mai Mộc Hùng Viêm.
Nhìn thấy Vân Triệt, người trung niên kia trực tiếp tiêu sái tiến lại gần, hướng về Vân Triệt nói:
- Ta là bảo chủ đương nhiệm Nhật Thương Lôi Hỏa Bảo Mộc Thiên Bắc, mạo muội quấy rầy, là có chuyện lớn muốn cùng Vân hiền chất thương lượng.
Mộc Thiên Bắc tướng mạo thô lỗ, thần thái càng mang theo ngạo nghễ, dù sao ở Tắc Bắc, Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo chính là bá vương, thân là bảo chủ, hắn ở nơi đó có thể nói một tay che trời, không chỗ nào không biết. Ở toàn bộ trong phạm vi Thương Phong đế quốc, Thiên Thương Lôi Hỏa bảo đường đường chính chính, cơ bản chỉ đứng sau Tứ Đại Tông Môn.
Hắn tới liền hỏi thẳng Vân Triệt, đối với Tần Vô Thương bên cạnh, thậm chí Thương Nguyệt công chúa cũng không nhìn một chút, có thể nói vô pháp vô thiên. Tần Vô Thương hơi nhướng mày, nhưng cũng không nói lời nào. Vân Triệt tiến lên phía trước nói:
- Hóa ra là Mộc bảo chủ đại danh đỉnh đỉnh, không biết Mộc bảo chủ muốn cùng vãn bối thương lượng chuyện gì?
- Rất đơn giản,
Mộc Thiên Bắc nhìn thẳng Vân Triệt:
- Những ngày qua nhìn biểu hiện Vân hiền chất, lòng sinh than thở. Vân hiền chất thiên phú cùng thực lực như thế, coi như đệ tử Tứ Đại Tông Môn cũng không mấy người so sánh với, lại chỉ ở Thương Phong Huyền Phủ, quả thực là mai một minh châu, nếu gia nhập Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo thì thế nào?
Lời nói này vừa ra, Tần Vô Thương tính cách tu dưỡng đến đâu cũng không khỏi giận đến tím mặt. Thọc gậy bánh xe còn chưa tính, nhưng tên Mộc Thiên Bắc này dĩ nhiên ngay trước mặt hắn, ngay ở trước mặt Thương Nguyệt công chúa đào chân tường, còn không hề che giấu chút nào miệt thị đối với Thương Phong Huyền Phủ, căn bản hoàn toàn không đem Thương Phong Huyền Phủ cùng hoàng thất để ở trong mắt, quả thực khinh người quá đáng.