Kỳ Thiên Lý hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Mạch Bi Trần từng miêu tả vài lần về Uyên Hoàng trước mặt lão hủ. Uyên Hoàng trong miệng hắn, là một vị hoàng đế của vực thẳm có tính cách hiền lành và nhân từ, hơn nữa còn ghét chiến tranh và lăng nhục bôi nhọ. Vực thẳm vốn là một thế giới đầy ắp tai ương và chết chóc, cũng nhờ sự dẫn dắt của Uyên Hoàng, mà nay mới dần dần ổn định.”
“Vậy thì sao?” Trì Vũ Dao nheo mắt.
“Mạch Bi Trần sẽ không nói lời dối trá trước mặt lão hủ. Nếu như hoàng đế của vực thẳm là một người hiền lành và nhân từ, xâm nhập vào thế giới này cũng chỉ là vì sự sinh tồn của sinh linh vực thẳm, vậy thì, sự xuất hiện của vực thẳm, thứ mà nó mang đến có lẽ chưa chắc là kiếp nạn đáng sợ.”
“Lão hủ cả gan… mặc dù Vân Đế mạnh mẽ vô thượng nhất đương thời, thế nhưng chỉ một Mạch Bi Trần đã như vậy. Nếu như có một ngày, vực thẳm thật sự giáng lâm, Vân Đế có mạnh gấp mười lần đi chăng nữa cũng căn bản không có khả năng chống lại.”
“Bởi vậy, lão hủ vẫn cho rằng, vì sự bình an của thiên hạ, vì sự tồn tại của vạn linh, kiên quyết chống đối, không bằng thử chung sống hòa bình.”
“Ha!” Trì Vũ Dao thản nhiên bật cười, nàng đưa mắt nhìn về phía xa, trong đôi mắt lóe lên ma quang âm u lay động: “Bản hậu trước giờ chưa từng giao quyền chủ động vận mệnh vào tay kẻ khác.”
“Hơn nữa, ngươi còn phạm thêm một sai lầm lớn hơn.”
Ma quang ngưng tụ, hóa thành một tia rét lạnh trong đôi mắt nàng: “Ngươi quá coi thường Vân Đế! Hắn là người kế thừa của Tà Thần và Ma Đế, ngươi cho rằng lúc đó đã là cực hạn của hắn? Ngươi cho rằng chỉ một vực thẳm nho nhỏ cũng xứng để hắn cúi đầu sao!?”
“Cút đi!”
Bàn tay nàng đột ngột vung về phía sau, một cơn lốc hắc ám lập tức đánh bay Kỳ Thiên Lý chưa kịp chuẩn bị gì trong tiếng kêu hốt hoảng, khiến hắn rơi xuống khỏi Đế Vân Thành.
Trì Vũ Dao thu bàn tay lại, nàng đứng tại chỗ, im lặng một hồi lâu.
Nàng không hề tiến hành kiếp hồn với Kỳ Thiên Lý.
Bản chất của kiếp hồn, là phân tách một chùm linh hồn trong Niết Luân Ma Hồn, bí mật gắn vào trong linh hồn của kẻ khác.
Thế nhưng giờ phút này, nàng lại khinh bỉ việc lãng phí ma hồn lên người một kẻ nhu nhược và yếu đuối.
Thế nhưng ám thị mà nàng đưa ra đã đủ để trói buộc Kỳ Thiên Lý đến chết.
Có điều, câu nói cuối cùng với Kỳ Thiên Lý của nàng, tuyệt đối không phải là lời nói bừa vì muốn cưỡng ép hắn.
Kiến thức còn sót lại từ viễn cổ trong Niết Luân Ma Hồn khiến nàng hiểu rõ tầm quan trọng của việc kế thừa Tà Thần và Ma Đế của Vân Triệt hơn bất cứ ai.
Quả thật sự cường đại của vực thẳm có thể khiến mọi người trên thế giới này sinh lòng tuyệt vọng.
Thế nhưng Vân Triệt, lại có khả năng trở thành một biến số lớn.
Tiền đề, là hắn phải có đủ sẵn sàng và quyết tâm.
……
“Phụ thân!”
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Vân Vô Tâm vội vàng xông vào, phía sau nàng là Thiên Diệp Ảnh Nhi thoạt nhìn có vẻ khá bình tĩnh.
“…” Vân Triệt đang ngồi trên giường chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ nói với giọng điệu rõ ràng hơi thất thần: “Vô Tâm.”
Nhìn thấy phụ thân quả nhiên đã tỉnh lại, Vân Vô Tâm nhanh chóng thu lại giọt nước mắt chực trào sắp rơi xuống, cẩn thận nâng bàn tay Vân Triệt lên: “Phụ thân, ngươi… sao vậy?”
Nhìn thấy nữ nhi, Vân Triệt nở một nụ cười dịu dàng: “Yên tâm, ta đã không sao rồi, đợi đến khi ta có thể vận được chút huyền khí, không đến mấy ngày là sẽ khỏe lại.”
“…” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày, nàng đưa mắt nhìn Vân Vô Tâm một cái, muốn nói lại thôi.
Rõ ràng cảm xúc hiện giờ của Vân Triệt rất bất thường, Vân Vô Tâm có thể không phát hiện ra, nhưng nào có chuyện nàng không phát hiện ra cho được.
“Ừm!” Vân Vô Tâm gật đầu một cái thật mạnh: “Chỉ cần phụ thân không sao là tốt rồi. Ta… ta lập tức đi báo với các nương và sư phụ.”
Vân Triệt không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, mà lại duỗi tay ra, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước: “Vô Tâm, Thiên Ảnh, dìu ta dậy trước đã, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
“Hả? Bây giờ?” Vân Vô Tâm lo lắng quan sát trạng thái của Vân Triệt: “Thế nhưng ngươi bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn vừa mới tỉnh lại…”
“Đi thôi.” Thiên Diệp Ảnh Nhi vươn tay, lập tức kéo lấy cánh tay Vân Triệt: “Yên tâm đi, phụ thân ngươi không yếu ớt đến vậy đâu, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao hết.”
Khoảnh khắc Vân Triệt đứng dậy, xúc cảm bất thường tới từ xương cốt nhanh chóng truyền tới bàn tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi, thế nhưng sắc mặt của Vân Triệt vẫn thẫn thờ trống rỗng, hệt như không cảm nhận được đau đớn.
Dưới sự hỗ trợ của Thiên Diệp Ảnh Nhi và Vân Vô Tâm, Vân Triệt bước ra khỏi tẩm cung.
Một cơn gió lạnh thổi qua, trước mắt là Đế Vân Thành quen thuộc, là đế vực tối cao trên thế giới này chỉ thuộc về riêng mình hắn.
Mọi thứ đều không thay đổi, thế nhưng cũng dường như đã thay đổi.
Tưởng chừng như xa cách một đời.
“Tối cao” trong quá khứ, hóa ra lại thấp kém yếu ớt đến vậy…
Hòa Lăng biến mất rồi…
Hồng Nhi nói, nàng biến mất vào ngày đầu tiên hắn hôn mê, cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Thậm chí còn không kịp nói lời từ biệt.
“Chủ nhân, đối với ta mà nói, đây chính là kết cục tốt nhất. Bởi vậy, ngươi đừng buồn cho ta, được không…”
Sao mà được…
Sao mà hắn có thể không buồn được đây…
Sớm tối làm bạn, sinh mệnh tương liên, linh hồn tương thông.
Hết chương 2264.