“Tự phế huyền lực?” Trì Vũ Dao cười khinh miệt: “Vân Đế dẫn dắt Bắc Thần Vực càn quét ba vực mới chỉ có vài năm, song huyền giả chư giới đã tổn thất vô số. Hiện giờ còn gặp tai ương tới từ vực thẳm, đưa mắt nhìn khắp bốn cõi vực, thế gian còn lại được bao nhiêu Thần Đế?”
“…” Kỳ Thiên Lý sửng sốt, sau đó mơ hồ hiểu được ý của Trì Vũ Dao.
“Tính mạng của ngươi được giữ lại, sức mạnh trong cơ thể ngươi cũng sẽ được bảo toàn một cách hoàn chỉnh. Thế nhưng…”
Trì Vũ Dao chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía đầu Kỳ Thiên Lý: “Những thứ này về sau không chỉ thuộc về một mình ngươi, mà còn nằm trong tay bản hậu.”
Kỳ Thiên Lý cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt Kỳ Lân đục ngầu của hắn lóe lên chút vẻ hoang mang: “Ma Hậu muốn… ban… nô ấn?”
Một người từ lâu đã xem nhẹ cái chết như Kỳ Thiên Lý, lúc đối mặt với hai chữ “nô ấn”, linh hồn vẫn bất giác run lên.
Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Nô ấn là thứ làm tổn hại đến hòa khí, nếu như bản hậu dùng nó lên người ngươi, vậy thì chẳng phải sẽ bị thiên hạ chỉ trích? Vả lại, lẽ nào ngươi đã quên lĩnh vực mà bản hậu am hiểu nhất rồi sao? Khi bản hậu muốn khống chế linh hồn của kẻ khác, việc gì phải dùng đến nô ấn?”
Kỳ Thiên Lý hơi ngẩng đầu lên, song lại vô ý chạm phải ánh mắt âm u tựa vực sâu của Trì Vũ Dao, khiến toàn thân hắn trở nên lạnh toát, cuống quít cúi đầu xuống.
“Năm đó, Long Bạch đột nhiên quy thế, hơn nữa còn dùng Càn Khôn Long Thành để bất ngờ tấn công Thương Lan Giới. Thế nhưng, những gì bọn chúng nhìn thấy là trận địa mà bọn ta đã chuẩn bị từ trước.” Trì Vũ Dao cụp mắt xuống: “Ngươi đoán xem là vì sao?”
“…” Kỳ Thiên Lý không trả lời, cũng không dám trả lời, bởi lẽ quả thật đây cũng là nỗi nghi vấn mấy năm này hắn vẫn thường nghĩ tới, thế nhưng lại chẳng dám hỏi.
“Bởi vì đôi mắt của Trụ Hư Tử chính là đôi mắt của bản hậu.”
Giọng nói của Trì Vũ Dao trở nên vừa chậm rãi vừa u ám hơn bao giờ hết, khiến Kỳ Thiên Lý nhất thời không phân biệt được âm thanh này tới từ bên tai hắn, hay là tới từ nơi sâu thẳm trong linh hồn: “Hắn có thể sống sót rời khỏi Đông Thần Vực, chạy trốn tới Long Thần Giới, không phải là vì hắn mạng lớn, mà là vì bản hậu để hắn sống.”
“Một sợi ma hồn của bản hậu gắn lên linh hồn của hắn, từ đó về sau, tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy, tất cả mọi thứ hắn nghe thấy, thậm chí mỗi một suy nghĩ dù chỉ trong chốc lát, tất cả đều bị bản hậu biết tường tận.”
“Mà bản thân hắn, lại không hề phát hiện ra chút nào.”
Ma âm quẩn quanh linh hồn, hồi lâu vẫn chưa tan biến. Mà đúng vào lúc này, bên trong hồn hải của Kỳ Thiên Lý đột nhiên vang lên một tiếng ma ngâm khủng bố như thể tới từ viễn cổ, lập tức chấn động tới mức khiến linh hồn hắn run rẩy co quắp.
Hắn không dám phản kháng, thậm chí còn không kịp phản kháng, bởi vì khoảnh khắc hồn hải vang lên âm thanh kia, thế giới của hắn lập tức trở nên u ám mờ mịt…
Không biết bao lâu sau, có lẽ là chỉ trong vài cái chớp mắt, nhưng cũng có lẽ là mấy năm đã trôi qua… tầm mắt Kỳ Thiên Lý lại một lần nữa trở nên rõ ràng.
Dưới chân hắn, vẫn là Đế Vân Thành. Trước mắt hắn, vẫn là Trì Vũ Dao đang đưa mắt nhìn xuống.
Giọng nói của Ma Hậu chậm rãi vang lên bên tai hắn: “Bắt đầu từ giờ phút này, ngươi chính là Trụ Hư Tử thứ hai.”
“Từ nay về sau, những gì ngươi thấy ngươi nghe ngươi nghĩ ngươi làm, đều được kiểm soát chặt chẽ trong lòng bàn tay bản hậu.”
“Nếu như ngươi có bất kỳ hành vi phản nghịch nào, hoặc thậm chí chỉ là chút ý nghĩ nào, bản hậu đều sẽ lập tức phát hiện ra. Đến lúc đó…” Giọng nói của Trì Vũ Dao trở nên bình thản, nhưng chữ nào chữ nấy đều như xuyên thấu tới tận linh hồn: “Có mười Thanh Long Đế cũng không cứu được dòng dõi Kỳ Lân của ngươi!”
Nô ấn, đương nhiên là cơn ác mộng không một ai dám chạm vào. Thế nhưng, những người bị gieo nô ấn sẽ coi cái chết là sự trung thành, không hề coi đó là sự sỉ nhục hay cảm thấy bi thương, ngược lại còn coi sự trung thành đó là vinh quang cả một đời.
Thế nhưng bị Trì Vũ Dao kiếp hồn, cả đời sống dưới đôi mắt và cái bóng của nàng, ngày đêm lo sợ, ngay cả thở dốc cũng không dám.
Đối với nhân vật như Kỳ Thiên Lý mà nói, kiếp hồn, chắc chắn là hình phạt tàn nhẫn hơn cả.
Có điều, tất cả đều là do Kỳ Thiên Lý gieo gió gặt bão. Dù cho trong lòng hắn có đau buồn đến đâu, lại cũng không thể không dập đầu tạ ơn.
Trì Vũ Dao quay người đi, lạnh lùng nói: “Chuyện ngươi bị bản hậu kiếp hồn, bản hậu tự khắc sẽ chiếu cáo thiên hạ, lấy làm răn đe. Còn bây giờ, cút về Kỳ Lân Giới của ngươi đi. Trong khoảng thời gian này, tốt nhất đừng để Vân Đế nhìn thấy mặt ngươi, nếu không, hắn có thay đổi chủ ý hay không, bản hậu cũng không nói trước được.”
Kỳ Thiên Lý cúi đầu đứng dậy, hai chân vừa đứng thẳng lên đã lảo đảo, suýt chút nữa lại quỳ rạp xuống đất.
“Cảm tạ Ma Hậu… Lão hủ cáo lui.”
Hắn khom người lùi bước, nói một cách khó nhọc. Thời điểm sắp quay người đi, hắn đột nhiên dừng lại, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra: “Ma Hậu, lão hủ… cả gan nói một lời.”
“Nói đi.” Trì Vũ Dao đáp lại.
Hết chương 2263.