Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2170 - Chương 2262. Loạn Hồn (2)

Chương 2262. Loạn hồn (2)
Chương 2262. Loạn hồn (2)

Nàng được liên kết với sinh mệnh của hắn, linh hồn của hắn, cho nên có thể cảm nhận được khoảnh khắc đầu tiên khi hắn tỉnh lại rõ ràng hơn bất cứ ai.

Song lần này, hắn lại chẳng hề nghe thấy giọng nói đến từ Hòa Lăng.

Thậm chí… còn không cảm nhận được mỗi liên kết luôn tồn tại giữa hai người!?

Suy nghĩ chìm vào sâu giấc ngủ biến mất trong nháy mắt, Vân Triệt đột ngột bật người dậy: “Hòa Lăng?”

“Hòa Lăng!”

Hai tiếng gọi gấp gáp vang lên, thế nhưng chẳng nhận lại bất kỳ hồi âm nào.

Lúc này đây, trong ý thức hỗn loạn của hắn đột nhiên sống dậy giọng nói như giấc mơ trong lúc hôn mê:

“Chủ nhân, ngươi tỉnh lại được không, ta có vài lời muốn nói với ngươi… chỉ một chốc lát thôi, được không?”

Giọng nói dịu dàng quen thuộc tựa như tới từ màn sương mù mông lung tại nơi sâu thẳm trong hồn hải, song lại khiến Vân Triệt sững sờ:

“… Ta phải đi tìm cha nương và Lâm Nhi rồi, ta sẽ kể cho bọn họ nghe rất nhiều chuyện liên quan tới ngươi.”



Cảm giác bất an mãnh liệt đột nhiên phóng đại trong đầu hắn hệt như một cơn ác mộng, ngón tay hắn ấn chặt vào đầu mình.

Không, không thể nào…

Vân Triệt nhắm mắt lại, cố gắng tập trung tinh thần để đưa ý thức của mình chìm vào trong Thiên Độc Châu.

Khoảnh khắc xuất hiện trong không gian màu xanh ngọc bích, hắn còn chưa kịp hét lên, cơ thể đã đột nhiên như hóa đá, đứng như trời trồng tại nơi đó.

Không gian Thiên Độc Châu quen thuộc, thế nhưng lại quen thuộc tới mức… ngay lập tức khiến trái tim Vân Triệt trở nên đau nhói.

Nó đã khôi phục lại dáng vẻ như trước đây…

Dáng vẻ… khi không có Hòa Lăng.

Không gian vẫn màu xanh hệt như thế, song lại là thứ màu xanh âm u chết chóc, không hề có sức sống.

Mà ngay cả khi ý thức đã chìm vào nơi đây, Vân Triệt cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Hòa Lăng.

Không một chút nào.

“Chỉ cần có thể đâm Kiếp Thiên Kiếm xuyên qua cơ thể Mạch Bi Trần, ta nắm chắc tuyệt đối sẽ dùng độc giết chết hắn.”

Nắm chắc… tuyệt đối…

Ý thức của Vân Triệt không ngừng run rẩy.

Nỗi đau kịch liệt đâm thẳng vào linh hồn kia đâu chỉ gấp trăm ngàn lần nỗi đau thể xác.

Mạch Bi Trần đáng sợ đến thế, vậy mà nàng lại nói với giọng điệu tuyệt đối như vậy… quyết đoán như vậy.

Vì để Thiên Độc Châu bộc phát ra độc vượt qua giới hạn của hiện thế, có thể giết chết cả bán thần chỉ trong vài nhịp thở, rõ ràng nàng… đã hiến tế bản thân mình với tư cách là Độc Linh của Thiên Độc Châu!

Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải… nghĩ ra từ lâu rồi mới phải!





Bên ngoài chính điện của Đế Vân Thành.

Hai tay Kỳ Thiên Lý bị một sợi dây màu đen trói chặt vào nhau, đầu hắn gục xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

Hắn đã giữ tư thế này trong bốn ngày bốn đêm.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa tới gần, toàn thân Kỳ Thiên Lý khẽ run lên, thế nhưng hắn lại không dám ngẩng đầu, mà còn cúi đầu xuống sâu hơn, gần như sắp chạm tới mặt đất lạnh lẽo như băng.

Bởi vì đó là khí tức của Ma Hậu. Bước chân của Trì Vũ Dao dừng lại trước mặt Kỳ Thiên Lý, nàng đưa mắt nhìn Kỳ Thiên Lý đã tự trói buộc huyền lực và hai tay lại, gần như tuyệt vọng không còn lối thoát, sau đó thờ ơ nói:

“Vân Đế đã tỉnh lại, ngươi giữ được mạng rồi, dòng dõi Kỳ Lân cũng coi như giữ được mạng rồi.”

Kỳ Thiên Lý gần như bốn ngày không hề nhúc nhích lại đột nhiên bắt đầu không khống chế được mà run lên bần bật, một hồi lâu sau mới phát ra giọng nói khàn khàn khô khốc mà run rẩy:

“Tội nhân Kỳ Thiên Lý, đa tạ thịnh ân của Vân Đế, của Ma Hậu.”

Từng chữ của hắn là từng giọt nước mắt, từng từ của hắn là vẻ vui mừng xen lẫn xót xa.

“Thứ nhất, ngươi cảm tạ nhầm người rồi.” Ánh mắt lạnh lùng của Trì Vũ Dao liếc nhìn xuống dưới: “Thứ hai, ngươi cảm tạ quá sớm rồi.”

“…” Kỳ Thiên Lý cúi đầu xuống thật sâu, không dám làm xằng nói bậy.

Bất kể kết cục của hắn có như thế nào đi chăng nữa, có câu “dòng dõi Kỳ Lân cũng coi như giữ được mạng” của Ma Hậu, dù cho tan xương nát thịt sau khi chịu cực hình, hắn cũng sẽ mãn nguyện mà rơi lệ.

“Người giữ lại tính mạng của ngươi và toàn tộc ngươi là Thanh Long Đế, trong thâm tâm ngươi tự biết rõ.”

So với Vân Triệt, Trì Vũ Dao không hề quá thù hằn hay ghét bỏ Kỳ Thiên Lý, mà chí ít còn vừa đồng cảm vừa thương hại… thương hại là vì hắn là người đầu tiên bị Mạch Bi Trần tìm đến.

“Nhìn thấy Thương Thích Thiên mà ngươi thường ngày khinh thường lại sẵn sàng bất chấp việc Thương Lan vĩnh viễn đoạn tuyệt cũng không chịu quỳ gối trước vực thẳm, ngươi có hổ thẹn không?”

“Nhìn thấy Thanh Long Đế dùng cái chết để bảo vệ tính mạng Vân Đế, với công lao như vậy, thế nhưng thỉnh cầu duy nhất của nàng lại là muốn ngươi được sống sót, ngươi có hổ thẹn không?”

“…” Kỳ Thiên Lý không nói được lời nào, thân thể già nua của hắn run rẩy càng thêm dữ dội, hệt như đang chìm trong băng ngục cửu u rét lạnh đến thấu xương.

Trì Vũ Dao biết rõ câu nói nào có thể đánh sâu vào trong thâm tâm của Kỳ Thiên Lý. Hắn không sợ chết, không sợ nhục, cũng không sợ bị chửi mắng. Đối với hắn mà nói, điều kích thích đến linh hồn của hắn nhất, chính là hổ thẹn.

“Thanh Long Đế cứu mạng Vân Đế, nàng đưa ra yêu cầu gì cũng không hề quá đáng. Nếu như Vân Đế đã đáp ứng, đương nhiên hắn cũng sẽ không nuốt lời. Thế nhưng…” Đôi mắt của nàng hơi nheo lại: “Vân Đế có một câu nói rất đúng, nếu như kẻ phản đội không nhận được trừng phạt thích đáng, lòng trung thành ắt sẽ trở thành một trò cười.”

Kỳ Thiên Lý thì thào nói: “Tội nhân Kỳ Thiên Lý, cam nguyện chịu mọi hình phạt, tuyệt đối không oán trách. Nếu… nếu như Ma Hậu sợ làm bẩn tay mình, lão hủ sẽ lập tức… tự phế huyền lực.”
Hết chương 2262.
Bình Luận (0)
Comment