Vân Triệt hiểu ý “còn sức mạnh lớn như vậy” trong câu nói của Trì Vũ Dao, bởi lẽ có thể cứu được Thanh Long Đế khỏi cõi chết chắc chắn không phải là việc chỉ cần một luồng huyền lực quang minh tùy ý là có thể làm được.
Hơn nữa nàng tỉnh lại còn sớm hơn bản thân hắn…
“Thế nhưng ngoại trừ Thần Hi ra, trên thế giới này chỉ còn duy nhất mình ngươi có thể thi triển được huyền lực quang minh.” Trì Vũ Dao nói: “Ta đã đặc biệt đích thân tới hỏi Thanh Long Đế, luồng huyền lực quang minh tuyệt đối không hề được ẩn chứa sâu trong cơ thể nàng từ trước, mà dòng dõi Thanh Long cũng chưa bao giờ có huyền khí hộ thân được khắc ấn bằng huyền lực quang minh.”
“Nếu như cũng không phải là ngươi… vậy thì rất kỳ lạ.”
Trì Vũ Dao nhíu mày, dường như đang chìm trong suy nghĩ.
Không sai, người có thể thi triển được huyền lực quang minh trên thế giới này chỉ có hắn và Thần Hi.
Đó tuyệt đối không phải là do hắn làm, thế nhưng Thần Hi sớm đã…
Suy đi tính lại, cho dù Thần Hi bình an vô sự, nàng lặng lẽ hiện thân, vậy thì tuyệt đối không có chuyện Trì Vũ Dao và mọi người không phát hiện ra.
Bản thân hắn tỉnh lại nhanh như vậy…
Huyền lực quang minh…
Rốt cuộc là sao đây? Ngoại trừ bản thân hắn ra, rốt cuộc còn có ai…
Vân Triệt vô thức duỗi tay ấn lên đầu, bởi vì thân thể và linh hồn hắn đều cực kỳ yếu ớt, cho nên việc suy nghĩ hồi lâu càng khiến cho hồn hải của hắn trở nên hỗn loạn trong từng cơn đau nhức.
Trì Vũ Dao vội vàng đưa tay đè lên mu bàn tay hắn: “Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt trước đi, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ quá nhiều. Cho dù trong đó có uẩn khúc gì, ít ra cũng vẫn là chuyện tốt, không cần phải lo lắng.”
“Đợi đến khi hồi phục, tĩnh tâm suy nghĩ, có lẽ ngươi sẽ tìm ra câu trả lời.”
Vân Triệt thở dài một tiếng, thật lâu sau mới có thể ổn định lại khí tức và mạch suy nghĩ.
Hắn nhắm mắt lại một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Vì sao Thanh Long Đế lại hy sinh cả tính mạng để cứu ta? La vì… bảo vệ Kỳ Thiên Lý sao?”
“Đương nhiên không phải.” Trì Vũ Dao không hề do dự mà đáp lại: “Thanh Long Đế ra tay cực kỳ quả quyết, gần như là theo bản năng, đó tuyệt đối không phải là vì xuất phát từ ý chí muốn bảo vệ Kỳ Thiên Lý.”
“Còn về nguyên nhân thật sự…” Trì Vũ Dao nhìn hắn một cái thật sâu, cười mà như không cười: “Tâm tư của nữ nhân, đó đôi khi ngay cả chính mình cũng không thể hiểu rõ, huống chi là người khác.”
“Mà nói một cách cụ thể hơn, tóm lại chỉ có thể trách Vân Đế đại nhân của chúng ta mị lực quá lớn, hoặc có lẽ, đối với nhân vật như Thanh Long Đế mà nói, lạnh nhạt, có đôi khi lại là liều thuốc độc trí mạng nhất.”
Vân Triệt khó lòng phân biệt được lời nói nào của Trì Vũ Dao là thật, lời nói nào là đùa, hắn chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, bèn nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Trì Vũ Dao cũng ngừng nói, giọng điệu của nàng trở nên dịu dàng: “Dù cho có như thế nào, Thanh Long Đế cũng đã xả thân cứu ngươi, chúng ta nợ nàng một mạng.”
“Kỳ Thiên Lý nhiều lần có ơn lớn với Thanh Long Đế, mà Thanh Long Đế cũng luôn xem Kỳ Thiên Lý là nửa sư phụ, là nửa phụ thân của nàng. Nếu nàng đưa ra lời cầu xin, vậy thì chắc chắn đó sẽ là không giết Kỳ Thiên Lý… bởi lẽ xét cho cùng, cái mạng hèn của Kỳ Thiên Lý cũng không xứng để so sánh với tính mạng của ngươi.”
“Huống chi…” Khóe miệng Trì Vũ Dao cong lên tạo thành một nụ cười khiến người ta rét lạnh: “Cho dù không có Thanh Long Đế cầu xin, ta cũng không định giết Kỳ Thiên Lý.”
“Nếu như ngươi nhất thời không biết xử lý hắn như thế nào, vậy giao cho ta xử lý, được không?”
Vân Triệt lập tức gật đầu: “Được, vậy giao cho ngươi.”
Khống chế cục diện, giải quyết vấn đề, nắm bắt đúng đắn hay cân nhắc giữa lợi và hại, Trì Vũ Dao đều giỏi hơn hắn nhiều.
Trì Vũ Dao đứng dậy, nói: “Chuyện ngươi tỉnh lại, tạm thời không thích hợp để công khai. Hiện tại chư giới người ngươi hoang mang lo sợ, nếu như biết được ngươi đã tỉnh lại, ắt hẳn sẽ tranh nhau tới yết kiến. Bây giờ ngươi chỉ cần tĩnh tâm dưỡng thương, chuyện của vực thẳm…”
Hắc quang lóe lên trong đôi mắt của nàng: “Khi linh hồn của Mạch Bi Trần tiêu tan, ta đã cướp lấy một phần nhận thức và trí nhớ của hắn, đến lúc ổn thỏa ta sẽ nói lại chi tiết với ngươi.”
…
Trì Vũ Dao rời đi.
Vân Triệt nhắm mắt lại, điều chỉnh khí tức, thế nhưng mạch suy nghĩ từ đầu đến cuối lại hoàn toàn chẳng thể im ắng.
Huyền lực quang minh đã cứu Thanh Long Đế khỏi cõi chết…
Nếu như thật sự là Thần Hi, vậy thì tốt biết bao.
Thế nhưng, cho dù là Thần Hi, chỉ dựa vào một luồng huyền lực quang minh là sẽ có thể cứu được Thanh Long Đế trong trạng thái kia sao?
Hoặc là, đó không phải là huyền lực quang minh thì sao?
Ví dụ như… khí tức sinh mệnh của Mộc Linh Châu?
Mộc Linh…
Hòa Lăng…
Vân Triệt chợt căng thẳng, hắn đột ngột mở mắt ra.
Kể từ khi tỉnh dậy, trong ý thức hắn như thể bị bủa vây bởi một cảm giác mất mát sâu sắc, song bởi vì đây là lần đầu tỉnh lại sau khi bị trọng thương, mạch suy nghĩ của hắn vừa nặng nề vừa mơ hồ, cho nên từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được cảm giác mất mát kia là gì.
Lúc này hắn mới đột nhiên bừng tỉnh… trước kia mỗi lần tỉnh lại sau hôn mê, âm thanh đầu tiên mà hắn nghe thấy luôn luôn là giọng nói vui mừng và kích động của Hòa Lăng.
Hết chương 2261.