“Mấy ngày nay ta thường nghĩ, Hỏa Phá Vân làm như vậy, rốt cuộc là vì bảo vệ chút tôn nghiêm của mình trong thế giới này, hay là vì muốn chứng tỏ bản thân với ngươi.”
“…”
Vân Triệt sững sờ hồi lâu, một lúc sau mới hỏi: “Trong khoảng thời gian ta hôn mê có xảy ra bạo loạn gì hay không?”
Trì Vũ Dao biết hắn đang ám chỉ cái gì, bèn lắc đầu: “Không có, thế nhưng sự đáng sợ của vực thẳm và tin tức vực thẳm sắp giáng lâm tới hiện thế đã lan truyền khắp Thần Giới, cho nên bây giờ chư giới đều hoảng sợ bất an.”
“Kỳ Lân Giới cũng không có động tĩnh gì?” Vân Triệt nhíu mày.
Tất cả mọi người không thể nào không biết rõ, một khi tỉnh dậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Kỳ Lân Giới.
Bởi vì Kỳ Lân Giới là nơi đầu tiên quỳ gối trước Mạch Bi Trần, hơn nữa còn quy hàng, triệt để phản bội lại hắn.
Hiện tại, ba Diêm Tổ đã chết, hai Phạm Tổ đã chết, Thương Thích Thiên với tư cách là thống lĩnh duy tự giả cũng đã chết… hơn phân nửa cánh tay đắc lực quan trọng nhất với hắn đều đã ngã xuống, ngay cả hắn cũng bị thương nặng tới mức hôn mê.
Nếu như Kỳ Lân Giới không nhân cơ hội chư giới hoang mang lo sợ này mà bỏ đá xuống giếng, vậy thì sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa.
Ánh mắt của Trì Vũ Dao thay đổi: “Bây giờ Kỳ Thiên Lý đang ở trong Đế Vân Thành. Hắn tự trói buộc huyền lực, đã quỳ trong chính điện bốn ngày bốn đêm rồi.”
“…?” Vân Triệt tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó lại trở nên âm trầm: “Có gan làm kẻ phản đồ thì cũng phải có gan phản kháng chứ? Chẳng lẽ cốt khí của dòng dõi Kỳ Lân còn yếu mềm chẳng bằng đám giòi bọ sao?”
“Lão già này, hắn sẽ không cho rằng làm như vậy thì ta sẽ bỏ qua cho bọn họ đấy chứ?”
“Ngươi sẽ bỏ qua cho hắn.” Trì Vũ Dao thở dài một tiếng.
“…??” Vân Triệt nhíu mày, khó hiểu nhìn Trì Vũ Dao.
Trì Vũ Dao là một trong những người hiểu rõ tính cách của hắn nhất, cho nên hắn không khỏi ngạc nhiên khi những lời này được thốt ra từ chính miệng của nàng.
“Suy cho cùng bản chất của Kỳ Thiên Lý và Trụ Hư Tử không giống nhau.” Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Trụ Hư Tử tự cho rằng bản thân gánh vác chính đạo và thánh tâm, vì cái mà hắn gọi là chính đạo kia mà không tiếc phản bội và gây tổn hại đến người khác, thế nhưng đồng thời lại cũng không quen chuộc tội và hối lỗi để thành toàn cho ‘thánh tâm’ của mình, thực sự là vừa đáng thương vừa nực cười tới mức khiến người ta buồn nôn.”
“Trong khi đó Kỳ Thiên Lý, thứ quan trọng nhất trong cuộc đời và suy nghĩ của hắn, từ đầu đến cuối vẫn là sự tồn vong và tiếp nối của dòng dõi Kỳ Lân. Hắn không mua danh chuộc tiếng, không can thiệp vào chuyện của người khác, cũng không bao giờ sợ chết… Nếu như có thể bảo toàn được cuộc sống bình yên cho dòng dõi Kỳ Lân, hắn nhất định sẽ làm việc không hề do dự.”
“Đặt mình vào vị trí của hắn để suy nghĩ, thuở đầu khi Mạch Bi Trần tìm đến Kỳ Lân Giới, nếu như Kỳ Thiên Lý đưa ra một sự lựa chọn khác, hắn và dòng dõi Kỳ Lân sẽ có kết cục như thế nào đây? Chẳng có gì phải nghi ngờ, tất cả đều sẽ chết không có chỗ chôn thân. Bởi vậy, thật ra Kỳ Thiên Lý không hề có lựa chọn thứ hai…”
“Đừng nói nữa.” Vân Triệt nhíu mày ngắt lời nàng: “Những điều này đều không phải là lý do.”
“Vả lại, bất kể là vì lý do gì, hắn cũng vẫn là kẻ phản bội, hơn nữa còn phản bội hoàn toàn triệt để!”
Trong đôi mắt như mơ lại như thực của hắn ngưng tụ hàn quang rét lạnh đến thấu xương: “Nếu như kẻ phản bội không bị trừng phạt, vậy thì kẻ trung thành sẽ chỉ biến thành một trò đùa!”
“Ngươi không muốn nghe lý do quan trọng nhất sao?” Trì Vũ Dao cười mà như không cười.
“Không muốn nghe.” Vân Triệt dời ánh mắt: “Ta biết, ngươi nhất định có thể thuyết phục được ta, cho nên tốt nhất là không nói thì hơn.”
Trì Vũ Dao lập tức mỉm cười, sau đó nói: “Lý do khiến ngươi quyết định bỏ qua cho Kỳ Thiên Lý không phải là ta, mà là…”
“Thanh Long Đế.”
“…”
“…”
“…!?”
Hình ảnh và tiếng lẩm bẩm trước khi hôn mê hiện lên trong tâm trí hỗn loạn của Vân Triệt. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn Trì Vũ Dao, sau đó sững sờ nói: “Nàng… chưa chết?”
Tuy rằng lúc đó ý thức của hắn rất mơ hồ.
Thế nhưng, cơ thể của hắn và Thanh Long Đế dán chặt vào nhau, huyết dịch hòa quyện, hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức sinh mệnh của nàng đang nhanh chóng biến mất…
Nàng căn bản không có khả năng sống sót.
Trừ khi là thần tích sinh mệnh do hắn toàn lực thi triển dưới trạng thái đầy đủ sức mạnh.
“Ừm, nàng chưa chết, hơn nữa đã tỉnh lại từ lâu rồi.” Tuy rằng trong lòng cảm thấy rất khó hiểu với phản ứng của Vân Triệt, thế nhưng Trì Vũ Dao vẫn tiếp tục nói: “Trong thời khắc cuối cùng, là huyền lực quang minh mà ngươi để lại trong cơ thể nàng đã cứu sống nàng.”
“…??”
Vân Triệt tỏ vẻ không thể tin nổi, hơn nữa còn rơi vào trạng thái hoang mang sâu sắc: “Huyền lực quang minh? Ta?”
“Lúc đó sức mạnh của ta đã cạn kiệt tới mức ngay cả nhấc tay lên cũng không thể làm được, làm sao có khả năng còn dư sức cho nàng huyền lực quang minh được!”
Trong thâm tâm Trì Vũ Dao không hề cảm thấy quá kinh ngạc với phản ứng của Vân Triệt, phần nhiều hơn là nhẹ nhõm: “Ta vẫn luôn thắc mắc về điều này. Trạng thái khi đó của ngươi quả thật không thể còn sức mạnh lớn như vậy được, cho dù còn thì cũng phải dùng cho bản thân mình trước.”
Hết chương 2260.