Mà bản thân kỵ sĩ vực thẳm, cũng chỉ là một kẻ đi phò tá người khác.
Để đối phó với một bán thần mà đã phải trả cái giá lớn như vậy.
Nếu như có một ngày chân thần của vực thẳm giáng lâm, vậy phải làm sao đây…
Thật sự có khả năng chống lại sao… Dù chỉ là một chút ít…
Cạch… cạch…
Với ý thức mơ hồ, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng xương cốt của mình siết chặt lại trong cơn mê.
Rõ ràng ta đã trở thành đế vương của thế giới này.
Vì sao trong nháy mắt… lại trở thành một kẻ thấp hèn và yếu đuối đến thế.
…
“Chủ nhân, ngươi tỉnh dậy đi…”
Trong thế giới nặng nề và mông lung vang lên giọng nói dịu dàng mà yếu ớt của một nữ tử.
Đó là giọng nói của Hòa Lăng mà hắn đã vô cùng quen thuộc.
Chẳng qua giọng nói ấy vô cùng mờ ảo và xa xôi, tựa như đến từ một giấc mơ trong giấc mơ.
“Chủ nhân, ngươi tỉnh lại được không, ta có vài lời muốn nói với ngươi… chỉ một chốc lát thôi, được không?”
Trong cơn mơ hồ, ý thức của hắn bất tri bất giác đáp lại: “Mệt quá… để ta ngủ thêm một lúc nữa…”
“… Được.” Giọng nói của nữ tử vẫn luôn nghe theo lời hắn dùng vẻ dịu dàng và ngoan ngoãn nhất đáp lại: “Vậy thì chủ nhân hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta phải đi tìm cha nương và Lâm Nhi rồi, ta sẽ kể cho bọn họ nghe rất nhiều chuyện liên quan tới ngươi.”
“Ừm… Đi đi.” Ý thức của hắn đáp lại theo quán tính.
Lâm Nhi… rất quen thuộc, thế nhưng lại không thể nhớ rõ là ai.
“Chủ nhân, đối với ta mà nói, có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất. Bởi vậy, ngươi đừng buồn vì ta nhé, có được không…”
Giọng nói cuối cùng mông lung mờ mịt như thể bị ngăn cách bởi ngàn lớp sương mù.
Sau đó, ý thức của hắn chìm vào khoảng lặng tăm tối.
…
…
Ý thức tỉnh lại, kèm theo đó là cơn đau đớn kịch liệt dần trở nên rõ ràng.
Vân Triệt chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là khung cảnh quen thuộc.
Đế Vân Thành, tẩm cung của hắn.
“Quả nhiên ngươi tỉnh lại rồi.”
Giọng nói của Trì Vũ Dao vang vọng từ xa đến gần, khoảnh khắc đầu tiên khi cảm nhận được dao động linh hồn của Vân Triệt, nàng đã nhanh chóng đi tới đây.
Khi đã cảm nhận cơn đau một cách rõ ràng, Vân Triệt nhúc nhích ngón tay, sau đó thành công nâng tay phải lên.
Sau khi tỉnh dậy, mức độ hồi phục vết thương hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Vân Triệt hỏi. Hắn cảm nhận từng đốt sống lưng của mình vừa liền mạch vừa đầy đủ một cách cực kỳ rõ ràng.
“Sáu ngày.” Trì Vũ Dao trả lời hắn.
“… ?” Vân Triệt hơi sửng sốt: “Sáu ngày?”
Lần trước khi bị thương nặng dưới tay Mạch Bi Trần, hắn hôn mê những mười sáu ngày, sau khi tỉnh dậy vẫn ở trong trạng thái sống dở chết dở, phải nhờ vào Trụ Thiên Thần Cảnh mới dần hồi phục được.
Mà trong trận chiến lần này với Mạch Bi Trần, hắn gánh chịu trạng thái Thần Tẫn trong hơn ba mươi nhịp thở, cuối cùng còn nhận một đòn liều mạng của Mạch Bi Trần, vết thương nghiêm trọng hơn hẳn lần trước… thậm chí còn nghiêm trọng hơn bất cứ lần bị thương nào trong cuộc đời này.
Thế nhưng hắn lại chỉ hôn mê… sáu ngày?
Vả lại, mức độ hồi phục của xương cốt và kinh mạch rõ ràng cũng tốt hơn nhiều so với lần tỉnh dậy trước đây.
Mà trên thế giới này, không hề có bất cứ phương pháp trị liệu nào có thể nhanh hơn khả năng tự chữa trị của hắn.
“Ngươi tỉnh dậy nhanh như vậy, ta cũng cảm thấy rất bất ngờ.” Trì Vũ Dao ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng vươn tay, một luồng ma tức ấm áp cẩn thận chảy xuôi khắp cơ thể Vân Triệt, trong đôi mắt lại lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Có khi nào việc gánh chịu sức mạnh bán thần quá lâu khiến cơ thể ngươi sinh ra thay đổi nào đó?” Trì Vũ Dao nửa đùa nửa thật nói: “Bất kể như thế nào, chung quy cũng là chuyện tốt.”
Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ việc tại sao lại tỉnh dậy sớm như vậy, Vân Triệt thử giãy giụa, sau đó chầm chậm tự mình ngồi dậy.
“…” Trì Vũ Dao hơi hé môi.
So sánh với tốc độ hồi phục vết thương lần trước của Vân Triệt, lần này… lại nhanh một cách bất bình thường.
“Mạch Bi Trần chết rồi sao?” Vân Triệt hỏi.
Hắn vẫn còn sống, vậy Mạch Bi Trần nhất định đã chết, thế nhưng hắn muốn chính tai mình nghe thấy câu trả lời xác nhận.
“Chết rồi, bị độc cắn đến mảnh xương cũng không còn.” Trì Vũ Dao đáp lại.
“Vậy còn Vô Tâm thì sao?” Vân Triệt lại gấp gáp hỏi.
“Nàng không bị thương gì, bây giờ đang ở trong tẩm cung của mình.” Trì Vũ Dao nói: “Những ngày này, nàng canh chừng ngươi không rời nửa bước, nửa tiếng trước không dễ dàng gì ta mới bảo được nàng về nghỉ ngơi.”
Vân Triệt lắc đầu, cố gắng khiến cho những suy nghĩ mơ màng trong đầu trở nên rõ ràng hết mức có thể: “Thương Thích Thiên, và cả Hỏa Phá Vân…”
Hắn khựng lại giây lát, sau đó khó khăn nói ra ba chữ: “Thế nào rồi?”
Trì Vũ Dao nói: “Thương Thích Thiên ngay cả thi cốt cũng chẳng còn, chỉ có thể tìm thấy những mảnh vỡ Thương Lan Thần Châu rất nhỏ còn dính vết máu của hắn, đã được Xu Hòa mang về Thương Lan Giới an táng rồi.”
“Còn về Hỏa Phá Vân,” Trì Vũ Dao khẽ lắc đầu: “Tất cả mọi thứ của hắn đều quay trở về với ngọn lửa, không còn để lại bất cứ dấu vết nào. Hay nói cách khác… vực sâu được hình thành từ biển lửa thiêu đốt kia chính là dấu vết của hắn.”
“Vậy… sao…” Vân Triệt mờ mịt nhìn về phía trước.
“Thương Thích Thiên tàn nhẫn và quả quyết như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta. Có lẽ từ đầu đến cuối, ngoại trừ Thương Xu Hòa ra, không một ai có thể thật sự nhìn thấu được hắn.” Trì Vũ Dao thở dài: “Còn về Hỏa Phá Vân, ta không hề cảm thấy ngạc nhiên khi hắn làm vậy.”
Hết chương 2259.