Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2166 - Chương 2258. Biệt Ly, Tỉnh Lại

Chương 2258. Biệt ly, tỉnh lại
Chương 2258. Biệt ly, tỉnh lại

Hồng Nhi dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình cào vào lòng bàn tay của U Nhi, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm: “Ngay cả U Nhi cũng trông rất mệt mỏi.”

“Chủ nhân kiên cường như vậy, hắn nhất định sẽ không sao đâu.”

Hòa Lăng chậm rãi bước tới, nàng dùng bàn tay đẩy nhẹ một cái, mười mấy thanh kiếm phát ra đủ loại ánh sáng rơi xuống trước mặt Hồng Nhi: “Hồng Nhi, chắc chắn ngươi cũng đói rồi, mau ăn đi.”

“Oa! Nhiều quá!”

Hòa Lăng ngày thường kiểm soát chế độ “ăn uống” của nàng khá nghiêm ngặt, để ngăn tốc độ trưởng thành của Kiếp Thiên Kiếm vượt quá tốc độ trưởng thành của Vân Triệt.

Mà bữa tiệc lớn như này đã nhiều năm chưa xuất hiện rồi.

Trong mắt Hồng Nhi lấp lánh ánh sao, nàng thích thú kêu lên một tiếng rồi nhào tới, lập tức ôm lấy hai thanh kiếm, dùng hàm răng trắng bóc gặm trái cắn phải, ăn một cách say sưa, không cần phải nhai kỹ nuốt chậm một cách lưu luyến giống như thường lệ.

Hòa Lăng hai tay chống má, ngắm nhìn Hồng Nhi đang ăn một cách vui vẻ và U Nhi đang yên tĩnh ngủ say.

Không lâu sau, năm thanh kiếm đủ để khiến bất cứ huyền giả nào cũng phải sợ mất mật hoàn toàn biến mất trong tiếng gặm cắn phát ra từ miệng của Hồng Nhi.

Nàng lau nước miếng còn dính trên khóe môi, sau đó ôm thanh kiếm thứ sáu lên rồi nói với vẻ mơ hồ: “Hòa Lăng tỷ tỷ, hôm nay… rất lạ.”

“Có gì lạ sao?” Hòa Lăng nhìn Hồng Nhi, giọng nói của nàng vẫn luôn dịu dàng như vậy, chẳng qua lúc này đây, dường như lại càng dịu dàng thêm mấy phần.

“Chỉ là rất lạ thôi.” Hồng Nhi vừa cắn, đôi mắt màu đỏ như chu sa nhìn không gian màu xanh ngọc bích bên trên: “Ta cứ luôn cảm thấy có gì đó khác biệt.”

“…” Đôi mắt Hòa Lăng khẽ dao động, tựa như mang theo chút bi thương, thế nhưng cũng ngay lập tức bị nụ cười ấm áp che lấp. Nàng vô thức vươn tay ra, muốn vuốt ve gò má của Hồng Nhi, thế nhưng đột nhiên lại hoảng hốt thu tay lại, sau đó chôn chặt trước ngực mình.

“Thế giới đều sẽ thay đổi mỗi ngày.” Nàng mỉm cười: “Thế nhưng dù cho thế giới có thay đổi như thế nào, ngươi và U Nhi, còn có chủ nhân nữa, đều nhất định sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn, đúng không?”

Tách…

Một giọt nước mắt trong suốt như pha lê cùng lúc rơi xuống khi giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên, tạo ra một thứ âm thanh buồn bã thế giới yên tĩnh màu xanh ngọc bích này.

“A?” Hồng Nhi hé miệng: “Hòa Lăng tỷ tỷ, sao ngươi lại khóc rồi?”

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó lập tức cười hì hì rồi nói: “Ta biết rồi, nhất định là ngươi đang lo lắng cho chủ nhân. Ngươi yên tâm đi, trước kia Mạt Lỵ tỷ tỷ thường xuyên nói, chủ nhân là con côn trùng dù đập thế nào cũng không chết, mặc dù vết thương của hắn rất đáng sợ, thế nhưng chỉ cần vẫn chưa chết thì chẳng mấy chốc sẽ tốt lên thôi, đừng khóc đừng khóc mà…”

Nàng sớm đã quen với việc Vân Triệt bị trọng thương tới mức sống dở chết dở, cho nên không hề cảm thấy lo lắng một chút nào.

Hồng Nhi vừa cố gắng an ủi Hòa Lăng, vừa muốn đưa lau nước mắt cho nàng.

Ngón tay của nàng chạm vào gò má của Hòa Lăng, thế nhưng lại không hề cảm nhận được làn da trơn nhẵn quen thuộc, mà lại xuyên qua…

“… A?”

Ngón tay của Hồng Nhi khựng lại giữa không trung, ánh sáng trong đôi mắt đỏ như chu sa của nàng cũng cứng đờ ở nơi đó.

Keng…

Thanh kiếm được nàng ôm vào lòng rồi bị cắn dở chỉ còn lại một nửa, bỗng chốc rớt xuống một cách vô lực. Nàng như thể không hề nhận ra điều đó, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào Hòa Lăng.

Hòa Lăng hốt hoảng nghiêng đầu đi, né tránh bàn tay nhỏ nhắn của Hồng Nhi, lại càng không muốn để Hồng Nhi nhìn thấy sương mù trong đôi mắt màu ngọc bích của nàng.

Nàng muốn nói thêm gì đó với Hồng Nhi, thế nhưng mãi một lúc lâu vẫn chẳng thể thốt lên lời.

Mà thời gian, lại cứ trôi đi một cách vô tình… Nàng chợt đứng dậy, vội vàng mà lúng túng rời đi.

“Hòa Lăng tỷ tỷ, ngươi… đi đâu?” Hồng Nhi nhìn bóng lưng của nàng, mũi đột nhiên cay cay, một loại bi thương không biết từ đâu tới đột nhiên đè nặng lên trái tim và linh hồn của nàng.

“Ta đi xem chủ nhân,” Nàng khẽ đáp lại, giọng nói tựa như làn sương sớm sắp tan đi trong tia nắng ban mai: “Ta muốn… nhìn hắn thêm một lúc nữa…”





Chân thần…

Cấp độ rõ ràng đã vĩnh viễn biến mất trong nhận thức này lại vẫn luôn tồn tại trong một thế giới khác bên ngoài thế giới.

Vực thẳm…

Ngay cả trong nhận thức viễn cổ, vực thẳm hư vô – nơi mà mọi thứ sẽ quay trở về hư vô, lại trong bất tri bất giác sinh ra một thế giới khác tự lúc nào.

Tuy rằng Vân Triệt đã rơi vào hôn mê sâu, thế nhưng ý thức của hắn vẫn đang dao động.

Đó không phải là dấu hiệu của việc tỉnh lại, mà là linh hồn hắn phải gánh chịu áp lực quá nặng nề, cho nên ngay cả khi hôn mê, hắn cũng khó mà yên ổn được.

Mạch Bi Trần…

Hắn ta là một bán thần.

Vì để tiêu diệt thứ sức mạnh bán thần chỉ tồn tại trong giây lát ngắn ngủi ở thế giới này, Thương Thích Thiên đã phải trả cái giá bằng sự đoạn tuyệt vĩnh viễn của Thương Lan, mà thậm chí Hỏa Phá Vân còn thiêu đốt tất cả mọi thứ của hắn bao gồm cả tương lai của Viêm Thần Giới.

Ngay cả sức mạnh Thần Tẫn của hắn cũng phải trả giá bằng việc thần nguyên sụp đổ rồi biến mất.

Trong khi đó Mạch Bi Trần, hắn chỉ là một kẻ tiên phong mở đường dùng để hy sinh của vực thẳm mà thôi.

Nếu như kỵ sĩ vực thẳm được xếp hạng theo thực lực, vậy thì chí ít cũng có đến bảy trăm bảy mươi tám kỵ sĩ vực thẳm khác mạnh hơn hắn.

Đúng là nực cười…
Hết chương 2258.
Bình Luận (0)
Comment