Họa Thải Ly suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Hắn… rất ấm áp, vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn, từ nhỏ đến lớn luôn đối xử tốt với ta. Hơn nữa, thân phận hay thành tựu của hắn đều cực kỳ xuất sắc. Phụ thần vẫn thường hay nói, trên thế giới này không còn nam tử nào xứng đôi với ta hơn hắn.”
“Quả thật hắn rất xứng đôi với ngươi.” Họa Thanh Ảnh nói: “Thế nhưng nếu như ngươi thật sự thích hắn, vậy thì vì sao phản ứng đầu tiên lúc mới nãy của ngươi lại không phải là đưa hắn cùng đi mở hộp kiếm tịnh thổ.”
“…?” Họa Thải Ly chớp mắt, nói với vẻ nghi hoặc: “Phải mời tới cùng… mới là lễ tiết ổn thỏa nhất sao?”
“Không liên quan đến lễ tiết.” Họa Thanh Ảnh lắc đầu: “Lúc không được gặp hắn, ngươi có nhớ hắn không?”
“…” Đôi mắt của thiếu nữ càng thêm mờ mịt: “Hắn là thần tử của Sâm La thần quốc, đương nhiên mọi thứ đều rất tốt, vì sao phải nhớ hắn chứ? Cơ mà… mỗi lần cô cô đi xa, ta đều nhớ cô cô muốn chết, hì hì.”
“…”
Họa Thanh Ảnh quay người đi: “Thải Ly, ngươi tạm thời bế quan, tiến hành hợp nhất với Ly Vân Kiếm đi.”
“Ta đi gặp phụ thần ngươi.”
…
“Thanh Ảnh, ngươi đến rồi.”
Sau khi tiễn Điện La Hầu rời đi, vẻ mặt của Họa Phù Trầm lại thanh nhã như gió lặng, không nhìn ra vui buồn, cũng không có dấu vết đã từng thảo luận “việc lớn”.
Họa Thanh Ảnh không hề hỏi chuyện của hai vị thần tôn, mà nói thẳng luôn: “Ta chuẩn bị để Thải Ly vào trần thế lịch luyện.”
“…” Họa Phù Trầm chậm rãi lắc đầu: “Không thể.”
“Ta tới là để nói cho ngươi biết, chứ không phải mong nhận lại sự chấp thuận từ ngươi.”
Dứt lời, Thanh Ảnh quay người rời đi.
“Ta không hy vọng Thải Ly vấy bẩn bởi thế tục.”
Giọng nói của Họa Phù Trầm vang lên bên tai nàng, mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy trong mấy năm nay. Sau đó, giọng nói của hắn chậm rãi hòa hoãn lại, mang theo chút than thở: “Nếu như không phải nàng thức tỉnh thần cách ngoài ý muốn, ta thậm chí còn không hy vọng nàng trở thành thần nữ, chỉ mong nàng một đời bình an vô sự.”
“Vậy nên, ngươi thà rằng để nàng trở thành chim tước bị ngươi tự tay nhốt vào lồng ư?” Họa Thanh Ảnh lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nàng, vì sao lại gả nàng cho một nam tử mà nàng không yêu.”
“Chữ ‘tình’ này, ngươi là người hiểu rõ nhất. Nàng có thật sự thích Điện Cửu Tri hay không, chính bản thân ngươi cũng nhìn thấy. Thậm chí… đến tận bây giờ, nàng vẫn không hiểu tình yêu nam nữ là gì.”
“Như vậy, không phải rất tốt sao?” Hắn nhìn về phía trước, trong ánh mắt như có chút thấp thỏm: “Có được thân phận thần nữ, gả cho nam nhân ưu tú nhất, xứng đôi với nàng nhất, tương lai kế thừa thần vị, song thần hợp bích, giúp chúng sinh một đời… vô ưu vô lo.”
“Ha ha!” Nàng hệt như đang cười, song ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng: “Ngươi xứng nói ra những lời này sao!”
“‘Chiết Thiên thần tử’ từng chẳng khác nào một kẻ điên, nay lại trở thành ‘Họa Tâm thần tôn’ thanh nhã không tranh chấp với đời… Năm đó ngươi điên cuồng và phóng túng thế nào, thế nhân đã quên, thế nhưng ta thì không.”
“…” Họa Phù Trầm chậm rãi lắc đầu, ánh mắt trở nên u ám: “Trên thế gian có ngàn vạn kiếp nạn, thế nhưng yêu lại là thứ đau khổ nhất. Ta không hy vọng Thải Ly cũng phải trải qua…”
“Đó là cuộc đời của nàng!”
Người có thể cắt ngang lời nói của Họa Phù Trầm, trên thế giới cũng chỉ có một mình nàng: “Thải Ly là nữ nhi của ngươi, thế nhưng nàng cũng là một con người độc lập, là người kế thừa thần lực của ngươi trong tương lai, cũng là Thải Ly thần nữ của thần quốc!”
“Cho dù là phụ thân của nàng, ngươi cũng không có quyền trói buộc cuộc đời của nàng!”
“Còn nữa!” Họa Thanh Ảnh không đợi Họa Phù Trầm lên tiếng mà đã tiếp tục nói: “Trong năm thần tử và hai thần nữ của sáu thần quốc hiện giờ, chỉ có Thải Ly vẫn chưa đạt đến tu vi Thần Diệt cảnh.”
“Thời hạn yết kiến Uyên Hoàng sắp tới gần, ngươi có thể không để tâm đến tu vi của nàng, thế nhưng chí ít cũng phải để tâm tới thể diện của một thần nữ như nàng chứ.”
“Lần này nhập thế, cũng là lúc để nàng tự mình tìm kiếm cơ hội đột phá. Vậy nên, có lẽ ta sẽ dẫn nàng đến biển sương mù.”
Họa Phù Trầm một hồi lâu không nói gì, không biết là do hắn động lòng bởi tình thương, hay là do hắn biết bản thân không thể thay đổi được quyết định của Họa Thanh Ảnh.
Họa Thanh Ảnh rời đi, thế nhưng một giọng nói chậm rãi hòa hoãn lại vang lên bên tai hắn:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ âm thầm bảo vệ nàng.”
Không gian Thiên Độc Châu, thế giới màu xanh biếc.
U Nhi cuộn tròn trên chiếc giường êm ái hệt như một chú mèo, cánh mũi khẽ phập phồng theo nhịp thở khe khẽ.
Thứ chống đỡ sức mạnh Thần Tẫn không chỉ có mình cơ thể Vân Triệt, mà còn có Kiếp Thiên Kiếm.
Trong trận chiến với Mạch Bi Trần, Vân Triệt vẫn luôn sử dụng trạng thái Ma Đế Kiếm, cho nên khoảnh khắc Vân Triệt hoàn toàn rơi vào hôn mê, U Nhi gần như cũng chìm vào giấc ngủ sâu sau khi gánh chịu sức mạnh Thần Tẫn trong một khoảng thời gian dài. Hồng Nhi lay nàng rất lâu, thế nhưng vẫn chẳng thể đánh thức nàng dậy.
“Chủ nhân bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ lại ngủ rất lâu rất rất lâu nữa.”
Hết chương 2257.