Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bộ y phục màu xanh dài đến mắt cá chân. Lụa xanh như nước, cạp váy màu xanh lơ quấn quanh eo chính là phụ kiện duy nhất, ngoài ra không hề có thêm thứ rườm rà nào khác, huống chi là phấn son trang điểm.
Đôi lông mày của nữ tử này như lông chim thúy, làn da trắng như tuyết, dung mạo khuynh quốc khuynh thành có vài phần tương tự với Họa Thải Ly.
Thế nhưng lại không một ai dám dừng mắt trên dung mạo như tiên tử trong mộng ấy.
Bởi vì đôi mắt màu xanh của nàng lạnh lẽo tựa hồ băng vô tận.
Biển hoa rực rỡ sắc màu ngừng lay động, ngay cả Điện Cửu Tri cũng vội vàng rũ mắt xuống, bởi vì khoảnh khắc chạm mắt với nàng, trái tim và linh hồn hắn như thể bị một thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua.
“Vãn bối Sâm La thần quốc – thần tử Điện Cửu Tri, bái kiến Kiếm Tiên tiền bối.”
Hắn khom người hành lễ, tư thế vô cùng cung kính, không hề kém cạnh lúc gặp mặt Họa Tâm thần tôn vừa rồi.
Nàng tên là Họa Thanh Ảnh, là “Kiếm Tiên” không ai không biết.
Trong mắt thế nhân, nàng là một bông sen cô độc trên núi Thiên Sơn, là một tiên tử bước ra từ bức tranh cổ. Nàng sinh ra trong thế giới đầy bụi vực thẳm, xuất trần kiêu ngạo, thanh cao lạnh lùng.
Chữ “tiên” này đã được diễn giải triệt để trên người nàng.
Khi nhắc đến chữ “tiên”, thứ xuất hiện trong tâm trí của thế nhân cũng sẽ luôn là tiên tử cầm kiếm, đứng trong tầng mây, ánh mắt kiêu ngạo.
“Cô cô!”
Họa Thải Ly rảo bước, lao thẳng vào người vị Kiếm Tiên mà thế nhân không dám nhìn thẳng kia, sau đó ôm chặt như thể không nỡ rời đi.
Một đôi mắt như hồ nước xanh thẳm dừng lại trên người Điện Cửu Tri, sau đó dời đi trong giây lát. Bên tai hắn vang lên giọng nói trong trẻo như nước, thế nhưng cũng lạnh lùng như băng tuyết: “Tiến bộ như vậy, quả thật là hậu sinh khả úy.”
“Tiền bối quá khen, vãn bối lo sợ.”
Điện Cửu Tri nhanh chóng khiêm tốn đáp lại. Ở trước mặt Họa Thanh Ảnh, rõ ràng hắn câu nệ hơn nhiều so với khi đối mặt với Họa Tâm thần tôn.
“Cô cô mau nhìn xem! Nơi đây là biển hoa thuộc về ta.”
Họa Thải Ly hệt như một đứa trẻ đắm chìm trong niềm vui, háo hức chia sẻ kho báu xinh đẹp mà nàng vừa có được.
Họa Thanh Ảnh đưa tay nắm lấy cổ tay của Họa Thải Ly, lúc nhìn nàng, hồ nước xanh thẳm trong đôi mắt thu lại vẻ lạnh lùng: “Phụ thần của ngươi mang một biển mây muôn hoa từ tịnh thổ về đây cho ngươi, mà ta, vừa hay lại xin được hộp kiếm mà ngươi vẫn hằng mong ước từ chỗ của Vạn Đạo thần quan.”
“Vạn Đạo gia gia… A!”
Họa Thải Ly kinh ngạc thốt lên, trong đôi mắt tựa như có hàng vạn vì sao đang tỏa sáng cùng một lúc.
“Bây giờ hộp kiếm đang ở trong kiếm các, chẳng qua vẫn chưa mở ra, cho nên ta cũng không biết rốt cuộc bên trong là thanh kiếm nào.” Họa Thanh Ảnh liếc mắt nhìn về phía Điện Cửu Chi: “Bây giờ ngươi muốn đi xem, hay là đợi…”
“Đương nhiên là bây giờ rồi!”
Họa Thải Ly đã gấp gáp tới mức không chờ được mà kéo cổ tay cô cô, thế nhưng vừa định quay người rời đi thì nàng chợt nhớ ra Điện Cửu Chi vẫn còn ở bên cạnh, bèn lập tức đưa mắt nhìn lại: “Ca ca đầu to, ta theo cô cô đi mở hộp kiếm, ngươi có thể thỏa thích thưởng thức biển hoa này, thế nhưng nhất định phải cẩn thận đó, đừng dùng lực quá mạnh, hì hì.”
“Ừm, Kiếm Tiên tiền bối và Thải Ly muội muội cứ tự nhiên, vãn bối đang muốn đi…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Họa Thải Ly đã nắm lấy tay Họa Thanh Ảnh vội vàng đi xa… Thanh kiếm của tịnh thổ, nàng đã khao khát nó biết bao năm nay.
Đặc biệt thanh kiếm đó có tên là “Ly Vân”
Điện Cửu Tri ngẩn ngơ nhìn theo phương hướng mà nàng rời đi một lúc lâu, trong ánh mắt vừa lộ ra vẻ vui mừng, thế nhưng cũng lại vừa lộ ra vẻ thất vọng.
…
Chiết Thiên kiếm các.
Hộp kiếm dài được một bàn tay trắng nõn nà khẽ đẩy ra.
Ngay lập tức, ánh kiếm quang như ngọc bắn ra, chói lóa đến mức khiến Họa Thải Ly nhắm mắt lại… Đến khi mở mắt ra, thứ lọt vào tầm mắt nàng là một thanh trường kiếm long lanh như ngọc, xung quanh lượn lờ tiên khí mờ ảo.
Họa Thải Ly mím môi nín thở, bàn tay vừa căng thẳng lại vừa nhẹ nhàng đưa vào trong hộp kiếm, sau đó cầm thanh kiếm lên.
Tay như ngọc, kiếm như ngọc, tâm như ngọc.
Huyền khí khẽ tỏa ra, thanh kiếm lập tức phát quang như một miếng ngọc.
Nơi chuôi cầm kết nối với thân kiếm chậm rãi hiện lên tên của thanh kiếm.
“Ly Vân.”
Họa Vân Ly đặt ngang Ly Vân Kiếm trước mặt, ánh sáng long lanh trong đôi mắt nàng mãi một lúc lâu vẫn chưa tiêu tan. Nàng thích thanh kiếm này, cũng càng thích cái tên của nó hơn.
“Quả nhiên thanh kiếm này rất hợp với ngươi.” Trong đôi mắt Họa Thanh Ảnh chợt xuất hiện chút vẻ lạ kỳ: “Cũng có thể là lão đầu Vạn Đạo kia cố ý, dù gì hắn cũng cực kỳ thích ngươi, nếu không lần này cũng sẽ không vì ngươi mà phá lệ.”
Trong những thanh kiếm của tịnh thổ, đây là thanh kiếm mà nàng yêu thích nhất, khát khao có được nhất.
Tuy đã nhìn thấy vô số lần, thế nhưng đến ngày hôm nay nàng mới biết đến cái tên của nó.
“Ừm! Lần sau tới tịnh thổ, ta nhất định sẽ nói lời cảm ơn Vạn Đạo gia gia.”
Ngón tay ngọc ngà của Họa Thải Ly khẽ búng thân kiếm, một hồi lâu sau mới lại thả ra. Nàng mỉm cười rồi nói: “Thải Vân Chi, Ly Vân Kiếm… đều có một chữ có trong tên của ta, cũng đều có…”
“Một chữ ‘vân’…?”
Trong lòng nàng bỗng chốc nổi lên những gợn sóng dao động kỳ lạ, khiến nàng buột miệng nói ra: “Đáng tiếc trong tên phu quân tương lai của ta không có chữ ‘vân’, nếu không… quả là kỳ diệu biết bao.”
Dù là Thải Ly thần nữ, song nàng vẫn giữ được một trái tim ngây thơ trong sáng và lãng mạn đẹp đẽ như một thiếu nữ.
Họa Thanh Ảnh hơi nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Thải Ly, ngươi thật sự thích… Cửu Điện Tri sao?”
“Hả?” Họa Thải Ly chợt sửng sốt, sau đó không hề do dự mà đáp lại: “Đương nhiên là thích rồi.”
“Ngươi thích hắn ở điểm nào?” Họa Thanh Ảnh nhìn vào đôi mắt của nàng.
Hết chương 2256.