Mà được trở thành một người như vậy trên đời, lại chẳng phải là chuyện may mắn nhất hay sao?
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt, hệt như một vì sao sáng lấp lánh trên nền trời đêm tĩnh mịch: “Chuyện có thể khiến phụ thần ngươi đích thân tới đây, hẳn là liên quan tới thế giới khác kia, đúng không?”
“Ừm!” Điện Cửu Tri mỉm cười gật đầu, dùng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ nhất để nói chuyện với nàng: “Thông đạo đã được mở lại một lần nữa, mà lần này, kỵ sĩ vực thẳm với tư cách là người tiên phong đã thành công đặt chân lên thế giới kia.”
“Sau khi xác định được ‘vị trí’, đợi năm mươi năm nữa, chúng ta có thể tập hợp sức mạnh mở lại thông đạo. Đến lúc đó, Uyên Hoàng, thần quan, rất có khả năng sẽ bao gồm cả phụ thần của chúng ta, đều có thể tiến vào thế giới kia.”
Điện Cửu Tri ngẩng đầu, trong đôi mắt ánh lên một tia khát vọng: “Nơi đó là một thế giới mang tên ‘tịnh thổ vĩnh hằng’.”
Hắn cụp mắt, sau đó lập tức mỉm cười: “Chuyện này ‘tốt nhất đừng nên công khai’, nếu không sẽ gây náo loạn trấn thế. Trước mắt chỉ có chúng ta mới được biết, Thải Ly muội muội nhớ không được nói cho người ngoài đó.”
“Phụ thần sớm đã căn dặn ta từ trước, đương nhiên ta biết rõ.” Thiếu nữ nở nụ cười tươi, thế nhưng sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lại hiện lên vẻ hoang mang: “Nếu tên là ‘tịnh thổ vĩnh hằng’, vậy thì chắc hẳn đó là một thế giới vô cùng xinh đẹp và yên bình. Chúng ta đặt chân tới nơi đó, sẽ không phải là… một sự xâm phạm nghiêm trọng hay sao?”
“Ừm, đương nhiên là xâm phạm.” Điện Cửu Tri không hề phủ nhận, hắn biết rõ tâm hồn của thiếu nữ trước mặt đây trong sáng như sao trời, cũng chỉ có nàng mới mới đặt ra câu hỏi như vậy với thân phận thần nữ: “Có điều, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót. Bọn họ có thể phản kháng vì tôn nghiêm, song cũng có thể quy hàng vì tính mạng. Sự ‘xâm phạm’ của chúng ta, cũng chỉ vì có được một cuộc sống tốt hơn mà thôi.”
“Tất cả những điều này, đều không liên quan đến đúng sai thiện ác.”
“Nếu như nhất định là tội, vậy thì, yếu đuối, chính là tội lỗi duy nhất.”
Ý thức được bản thân nói quá nặng nề, hắn lập tức mỉm cười rồi nói: “Ta biết Thải Ly muội muội lo lắng điều gì, thế nhưng mà ngươi cứ yên tâm, Uyên Hoàng dịu dàng và lương thiện như vậy, ghét việc ức hiếp và lạm sát nhất. Ta nghe phụ thần nói, Uyên Hoàng từng không chỉ một lần nhắc đi nhắc lại điều này, nếu như có thể thành công tiến vào ‘tịnh thổ vĩnh hằng’, vậy thì không được phép gây tai họa, cũng không được phép giết hại những sinh linh vô tội.”
“Huống chi…” Đôi mắt hắn sáng lên: “Nơi đó vốn là thế giới thuộc về chúng ta.”
“…” Thiếu nữ trầm ngâm chốc lát, sau đó rất nhanh đã gạt bỏ ý nghĩ này đi: “Bỏ đi, đây là chuyện mà phụ thần cần quan tâm chứ không phải chúng ta. Ca ca đầu to, mau tới xem những bông hoa Thải Vân Chi này đi, có đẹp không!”
“Tất nhiên là rất đẹp.” Điện Cửu Tri khen ngợi, thế nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ tập trung trên người thiếu nữ, không hề dừng lại trên biển mây muôn hoa rực rỡ lấy một khắc: “Một gốc cây Thải Vân Chi thôi đã là một món quà to lớn. Có thể xin được một biển hoa như này từ tịnh thổ, Họa Tâm thần tôn đúng là rất yêu thương Thải Ly muội muội đấy.”
“Phụ thần là tốt nhất!” Thiếu nữ đưa tay nâng cánh hóa lên, tia sáng lung linh bảy màu phản chiếu trong đôi mắt như sao của nàng, khiến chúng càng thêm lấp lánh: “Nó tên là Thải Vân Chi, có cùng một chữ “thải” giống như cái tên của ta. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta đã cảm thấy dường như nó đang nở rộ trong trái tim ta.”
Nàng đẩy nhẹ cánh hoa mềm mại về phía Điện Cửu Tri: “Ca ca đầu to, ngươi nói xem, liệu nó có phải là loài hoa định mệnh của ta không?”
Những cánh hoa bồng bềnh như mây đầy màu sắc được đẩy đến trước mặt khiến tầm mắt của Điện Cửu Tri khẽ dời đi, khí tức như cõi mộng đến từ thiếu nữ khiến tâm cảnh vốn cực kỳ vững chắc như biển băng của hắn, giờ đây lại gợn sóng mông lung, hệt như huyễn cảnh không thể cưỡng lại nhất trên thế gian này.
Hắn đưa tay ra, chậm rãi chạm vào mái tóc tung bay trong làn gió mang theo mùi hương của loài hoa sắc màu trong tầm mắt mơ màng mất đi tiêu cự.
Thế nhưng còn cách mái tóc nửa thước, cổ tay hắn đột nhiên cong lại, cuối cùng đầu ngón tay chạm vào cánh hoa rực rỡ một cách vô cùng tự nhiên.
“Có thể được ngươi yêu thích như vậy là niềm vinh hạnh của Thải Vân Chi.” Hắn kiếm chế nhịp tim đang ngày một rối loạn của mình, sau đó mỉm cười rồi nói: “Ta không dám nói nó có tư cách để trở thành loài hoa định mệnh của ngươi hay không, thế nhưng ngươi nhất định là người định mệnh của nó.”
Cũng là người mà hắn không dám chạm vào, e sợ sẽ khinh nhờn.
Cho dù hắn là thần tử đệ nhất, cho dù… nàng là vị hôn thê mà Uyên Hoàng đích thân ban hôn cho hắn.
Với tư cách là nhi tử của Sâm La thần tôn, huynh đệ của hắn, thậm chí là đích tử đích tôn của hắn, đều đã thê thiếp thành đàn, thế nhưng chỉ duy nhất hắn, Sâm La thần tử tôn quý nhất, trước giờ lại chưa từng qua lại với bất kỳ nữ tử nào.
Bởi vì hắn không cho phép trái tim chân thành đối với nàng của mình bị vấy bẩn dù chỉ một chút.
Hơn nữa trong mắt hắn chỉ có một mình nàng, làm sao có thể chứa đựng thêm bất kỳ nữ tử nào trong thiên hạ nữa đây?
Lúc này, một cơn gió mát lành đột nhiên thổi qua biển mây muôn sắc hoa.
Làn gió này khiến ánh mắt của thiếu nữ xao động, nàng mừng rỡ đảo mắt, vui vẻ gọi một tiếng: “Cô cô!”
Cơn gió mát tới gần, một bóng dáng màu xanh yêu kiều xuất hiện.
Hết chương 2255.