Thải Vân Chi, là một loài hoa kỳ lạ sinh trưởng ở tịnh thổ, cánh hoa nở rộ trắng muốt, thế nhưng dưới ánh sáng mặt trời, nó lại có thể dần chuyển sang bảy màu sắc rực rỡ, tạo thành một biển hoa, đồng thời cũng sẽ tạo thành những rặng mây tía trên nền trời vô tình rơi xuống nền đất, đẹp không tả xiết.
Thế nhưng cũng mềm mại nhẹ nhàng như những đám mây đầy màu sắc, gió thổi là bay.
Bởi vậy mới cần đến sự che chở bảo vệ.
Điện Cửu Tri dừng bước bên rìa biển mây được tạo thành bởi Thải Vân Chi, nhất thời nhìn đến mức mê man.
Trong một thế giới đâu đâu cũng là cát bụi vực thẳm, loại hoa kỳ lạ vùng tịnh thổ như Thải Vân Chi này vốn đã khiến người thường liếc mắt một cái là cả đời khó quên, huống chi là một biển hoa như vậy.
Chắc hẳn là chủ nhân của nơi này cực kỳ yêu thích Thải Vân Chi, cho nên người phụ thân hết mực yêu thương nàng mới không tiếc cái giá nào, dời biển hoa đẹp như cõi mơ này từ tịnh thổ đến đây.
Thế nhưng thứ khiến Điện Cửu Tri ngẩn ngơ đến thất thần không phải là biển hoa rực rỡ sắc màu này, mà là bóng dáng thiếu nữ mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiển trong đó.
Nếu như biển hoa là một cơn mơ, vậy thì nàng chính là cơn mơ đẹp đẽ trong cơn mơ.
Mắt ngọc mày ngài, phong hoa tuyệt đại, hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng yêu kiều, thịnh nhan tiên tư…
Vô số mỹ từ hỗn loạn lướt qua trong đầu hắn, song cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống rỗng. Bởi vì ngay cả những từ ngữ trau chuốt hoa lệ nhất trên thế gian này, cũng chẳng thể miêu tả được vẻ đẹp ngay trước tầm mắt hắn.
Dung mạo của nàng xinh đẹp và thanh tú đến mức như thể được dày công đắp nặn bằng tất cả tâm huyết của trời xanh, thế nhưng đồng thời cũng thắp lên ánh sao sáng rực rỡ trong đôi mắt của nàng.
Trong biển mây muôn sắc hoa đẹp đẽ hư ảo, nàng nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, từng ngón tay ngọc ngà như thể được ánh mặt trời quyến luyến, lờ mờ phủ lên một lớp áo ngọc lung linh, trắng hơn cả tuyết, mịn hơn cả ngọc, ngay cả cánh hoa phản chiếu đầy màu sắc cũng trở nên ảm đạm.
Sự ưu ái của vận mệnh đối với một nữ tử được thể hiện triệt để ngay trên người nàng.
Nàng không thích rườm rà, cho nên chỉ mặc một bộ y phục màu trắng giản đơn, song lại vẫn như khoác lên mình một chiếc váy ngọc ngà tiên cung, mỗi lần tà váy tung bay đều tựa như có sương mờ gió tiên thoảng qua, hấp dẫn vô số bươm bướm muôn màu bay lượn xung quanh nàng, lưu luyến không muốn rời xa.
Rốt cuộc cũng cảm nhận được ánh nhìn mê muội hồi lâu, nàng khẽ ngẩng đầu, khóe môi chậm rãi cong lên, tạo thành một nụ cười vui sướng.
Khoảnh khắc đó, trời đất và biển hoa trong mắt Điện Cửu Tri đều mất đi màu sắc, trong lòng hắn không ngừng dấy lên từng gợn sóng hỗn loạn, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể dừng lại.
Thiếu nữ quay người lại, xuất hiện trước mặt hắn, khiến vô số chú bươm bướm giật mình tiếc nuối bay đi.
Thân hình mảnh mai tựa không xương, gió thổi tà váy bướm bay bay…
Câu thơ chợt xuất hiện trong đầu Điện Cửu Tri như thể được sinh ra vì nàng.
“Ca ca đầu to, quả nhiên là ngươi tới rồi.”
Giọng nói của thiếu nữ như tiếng nhạc thần tiên ngân vang trong cung trăng, khiến đàn bươm bướm giật mình bay lên không trung.
Khi còn nhỏ, vóc dáng của Điện Cửu Tri khá mảnh khảnh, thế nhưng đầu lại rất to, cộng thêm tư chất bình thường, cho nên hắn thường bị đám đích tử đích tôn của Điện La Hầu coi thường và bắt nạt. Từ lúc đó, hai chữ “đầu to” lại trở thành cách xưng hô mà huynh đệ tỷ muội thậm chí cả đồng môn và tiểu bối đồng trang lứa gọi hắn.
Lần đầu tiên gặp hắn, cái tên đầu tiên mà thiếu nữ biết đến chính là “đầu to”… thậm chí lúc đó, hầu như mọi người đều đã quên mất tên thật của hắn là gì.
Từ đó về sau, thiếu nữ vẫn luôn dùng cái tên “ca ca đầu to” để gọi hắn.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn không hề sinh ra chút cảm xúc chối bỏ hay chán ghét cách xưng hô này… bởi vì lúc gọi hắn, đôi mắt lấp lánh trăng sao kia của nàng chẳng hề nhuốm lấy một chút bụi trần, xinh đẹp đến mức khiến hắn như thể đang chìm vào một giấc mộng xa vời không chân thực.
Sau này, hắn trở thành “thần tử”, được phụ thân ban cho cái tên “Cửu Tri”.
Hai chữ “đầu to”, trở thành một trong những điều cấm kỵ lớn nhất của hắn, cũng không một ai dám gọi hay nhắc đến nữa.
Ngoại trừ nàng.
Năm đó, khi nàng đổi cách gọi thành Cửu Tri ca ca, thứ mà hắn cảm nhận được lại là sự mất mát sâu sắc. Thế là, hắn bảo nàng từ nay về sau vẫn hãy gọi hắn là ca ca đầu to như trước kia… ngay cả khi có người ngoài ở bên cạnh.
Bởi vì khoảnh khắc hắn đủ mạnh, hai chữ “đầu to” đã không còn là nỗi nhục của hắn nữa, mà là trở thành kỷ niệm khắc ghi trong lần đầu gặp gỡ vô cùng đẹp đẽ với nàng.
“Thải Ly muội muội.” Hắn vội vàng xua tan cơn mê man trong trái tim mình, mỉm cười rồi bước tới: “Phụ thần ta và Họa Tâm thần tôn có chuyện quan trọng cần gặp mặt thương lượng, cho nên dẫn ta cùng tới đây.”
Trong giọng nói phơi phới và nụ cười mỉm của Điện Cửu Tri ẩn chứa chút bối rối.
Rõ ràng hắn đã gặp nàng biết bao lần, thế nhưng cứ như vĩnh viễn không thể với tới… dù cho bản thân hắn đã trở thành thần tử cao quý.
Hơn nữa còn là thần tử đệ nhất.
Hết chương 2254.