Hắn mặc một chiếc áo dài màu trắng, mái tóc cũng được buộc lại đơn giản, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng, đôi mắt như mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng, thế nhưng cũng lại như bầu trời sao tĩnh mịch, khiến người ta khi chạm mắt đều sẽ cảm thấy linh hồn được thư thả.
Hắn vừa có vẻ nho nhã của một người trung niên, lại vừa có sự dịu dàng của một người trẻ tuổi, khiến người ta nhất thời không đoán ra được tuổi tác của hắn.
Thế nhưng bất cứ ai nhìn thấy hắn đều sẽ nhận định rằng hắn là một công tử văn nhã cao quý yếu ớt, không thích huyền đạo, không dính gió sương, trưởng thành dưới sự che chở của mọi người.
Đồng thời cũng không một ai dám tin rằng, hắn có một cái tên khiến thế gian khiếp sợ:
Họa Phù Trầm.
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười to này vừa thô kệch vừa phóng khoáng, lại vừa kiêu ngạo lại vừa như ngọn lửa không bị trói buộc, tựa hồ khắp thiên hạ này trông có bất cứ thứ gì khiến hắn phải e dè.
Nam tử đang cười kia cực kỳ cao lớn, thân hình cũng tráng kiện hùng dũng, cơ bắp trần trụi lộ ra ngoài cũng mang theo vẻ lạnh lẽo như một lớp kim loại sáng bóng.
Mái tóc như kiếm, bộ râu như kích, đôi mắt không giận mà vẫn uy, giống như một con sư tử đực chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ nổi cơn thịnh nộ khiến đất trời rung chuyển.
“Thiên hạ này ai mà không biết, thân gia thích nhất là thanh tịnh. Nếu như không có chuyện lớn bằng trời, ta nào dám tới nhà quấy rầy.”
Giọng nói không hề ẩn chứa thần tức, song lại chấn động đến mức khiến cả cung điện khẽ rung lên.
Thủ vệ bên ngoài điện đều huyết dịch sôi sục, bọn họ chỉ đành nhanh chóng ngưng tâm tụ hồn, mới có thể chậm rãi áp chế xao động khiến người ta sợ hãi này.
“Xem ra, lần này La Hầu huynh đích thân tới đây, có lẽ là chuyện của thế giới bên ngoài.” Nam tử nho nhã mỉm cười rồi nói.
Nam tử hùng dũng như một con sư tử đực kia, từng chữ trong tên của hắn đều như ngàn vạn tia sét giáng xuống thế giới này.
Điện La Hầu.
“Hầy!” Hắn xua tay: “Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, khắc có tịnh thổ lo liệu.”
“Lần này ta tới, thật ra là vì khuyển tử ngày ngày tình ý che mờ con mắt, lúc bế quan thường xuyên phân tâm, ta chỉ đành dẫn hắn qua đây, giúp tiểu tử này giải tỏa phần nào tâm tình.”
Bàn tay thô kệch của hắn vỗ lên người nam tử trẻ tuổi cùng tới ở bên cạnh: “Nhìn dáng vẻ không chịu thua kém này của hắn đi, xem ra cũng giống hệt tính tình của ta khi còn bé, ha ha ha.”
Ầm!
Bàn tay vỗ lên bả vai nam tử kia phát ra một tiếng vang như long trời lở đất, chấn động tới mức khiến thủ vệ bên ngoài điện suýt chút nữa thì hộc máu.
Nam tử trẻ tuổi kia vẫn đứng rất vững vàng, trong đôi mắt cũng chẳng hề xuất hiện chút dao động nào.
Hắn bước lên phía trước, cung kính hành lễ: “Vãn bối Cửu Tri, bái kiến ‘Họa Tâm’ thần tôn. Lâu rồi mới tới hỏi thăm, xin tiền bối thứ tội.”
Nếu đứng sóng vai với Điện La Hầu, so ra vóc dáng nam tử trẻ tuổi này chỉ có thể dùng bốn chữ “văn nhã yếu ớt” để hình dung.
Thật ra dáng người của hắn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng thế nhưng không mất đi vẻ thanh nhã, ánh mắt sắc bén thế nhưng lại không khiến người ta sợ hãi, lông mày và ngũ quan đều như được điêu khắc một cách tinh xảo.
Tuy rằng hắn đang trong tư thế cung kính, thế nhưng toàn thân trên dưới, từ đôi mắt đến lông mày, từ cơ thể đến mái tóc, đều toát ra một khí chất kiêu ngạo không thể che giấu… mà đó tuyệt đối không phải là thứ khí chất cao quý của vương tử quý tộc hay đích tử thế gia, mà là khí chất từ trong xương tủy, như thể vừa sinh đã bay vút lên chín tầng mây, quan sát vạn linh thế gian.
Hắn tên là Điện Cửu Tri, nhi tử của Điện La Hầu.
Ngay cả khi đối mặt với thần tôn, lời nói và tư thế của hắn tuy cung kính mà không hề thấp kém, tuy tự kiêu thế nhưng không hề ngạo mạn.
“Hầy!” Điện La Hầu lại vỗ một cái nữa lên vai hắn: “Còn gọi tiền bối cái gì, cứ gọi nhạc phụ không phải là được rồi sao.”
Điện Cửu Tri thu lễ, nói: “Tuy rằng hài nhi và Thải Ly sớm đã có hôn ước, thế nhưng còn chưa thành hôn, sao dám bất kính với tiền bối.”
Họa Phù Trầm đưa mắt dừng lại trên người Điện Cửu Tri, sau đó khẽ cười: “Tháng trước ta nghe đồn, Cửu Tri có đột phá lớn, khiến thiên tượng biến động. Nay được tận mắt chứng kiến, tiến bộ còn vượt ngoài mong đợi của ta.”
“Không hổ danh là nhi tử của La Hầu huynh.”
Câu nói của hắn đầy ắp những lời khen ngợi và đánh giá cao.
Đối với chàng rể tương lai này, hắn cũng cảm thấy vô cùng hài lòng và yêu thích.
Hắn và Điện La Hầu có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, thế nhưng lại tâm đầu ý hợp, tình như thủ túc. Sau khi Điện Cửu Tri lập hôn ước với nữ nhi của hắn rồi trở thành con rể của hắn, phần tình nghĩa này giữa hắn và Điện La Hầu lại càng trở nên khăng khít hơn.
“Ha ha ha, phải nói là, không hổ danh là con rể của Họa Phù Trầm ngươi!”
Điện La Hầu không hề bác bỏ lời khen ngợi của Họa Phù Trầm, hắn cười lớn, vẫy tay với Điện Cửu Tri: “Tiểu tử thối, ta và nhạc phụ ngươi có chuyện cần thương lượng, nơi này không còn việc của ngươi nữa, tự kiếm chỗ chơi đi.”
Họa Phù Trầm đưa mắt nhìn sang: “Cửu Tri, Thải Ly đang thưởng thức Thải Vân Chi lấy được ở tịnh thổ tại vườn Thanh Tâm, nếu như nhìn thấy ngươi, chắc hẳn nàng sẽ vui lắm.”
“Vâng, vãn bối xin phép tới bái phỏng Thải Ly muội muội.”
Vừa dứt lời, Điện La Hầu đã dùng chân đá vào cái mông hắn, khiến hắn bay ra khỏi đại điện ngay lập tức.
Kèm theo đó là giọng nói như sấm rền của hắn:
“Tới gặp nữ nhân của mình mà còn dùng “bái phỏng” cái gì, đúng là õng a õng ẹo như đàn bà.”
“Ha ha ha!” Họa Phù Trầm lắc đầu cười: “Chuyện của tiểu bối, cứ để chúng tự xử lý là được. Rượu ngon chuẩn bị xong xuôi từ lâu, cũng đã mấy năm ta không uống say với La Hầu huynh rồi.”
…
Hết chương 2253.