Ánh sáng đỏ lóe lên, Thủy Mị Âm, Mộc Huyền Âm, Thiên Diệp Ảnh Nhi, Kiếp Tâm Kiếp Linh, Diêm Vũ, Phần Đạo Khải và những người khác đều được truyền tống tới bên cạnh Vân Triệt.
Một kết giới băng tuyết lập tức được hình thành, ngăn cách những người xung quanh và tất cả Thanh Long đang hoảng loạn lao tới ở bên ngoài.
“Tất cả lùi ra, kẻ nào tự tiện tới gần, giết không thương tiếc!”
Diêm Vũ cầm Diêm Ma Thương sát khí đằng đằng canh giữ ở bên ngoài kết giới cùng với tất cả Diêm Ma và Trục Nguyệt giả.
Bọn họ buộc phải đề phòng những kẻ trước đây đã phản bội lại Vân Đế sẽ thừa cơ hãm hại.
Thế nhưng, điều mà bọn họ lo lắng lại không hề xuất hiện.
Sự khốc liệt của trận chiến này trái ngược hoàn toàn với sự yếu đuối của đám người chấp nhận quỳ gối. Trong trái tim và linh hồn của bọn họ căn bản không hề còn khoảng trống để sinh ra những ý nghĩ khác, chỉ còn lại duy nhất sự chấn động vô cùng vô tận.
Ngọn lửa vàng rực và khí tràng bán thần nơi trung tâm chiến trường cũng đang dần tan biến.
Không còn khí tức của Thương Thích Thiên, cũng không còn dấu tích của Hỏa Phá Vân.
Trung tâm của khu vực tai ương, một cơ thể tàn tạ màu xanh đậm đang co giật và quằn quại.
Hắn không biết cây thương nham được phóng ra có giết chết Vân Triệt hay không, bởi vì phản phệ tới từ thiên độc do cưỡng chế sử dụng sức mạnh trong trạng thái này khiến hắn như rơi xuống vực sâu kịch độc vạn trượng trong nháy mắt.
Sinh mệnh, linh hồn và sức mạnh của hắn đều bị điên cuồng gặm nhấm, những con rắn độc trong cơ thể hắn biến thành ác ma khủng bố hơn gấp trăm ngàn lần, nhanh chóng kéo hắn vào cơn ác mộng tuyệt vọng nhất trong đau đớn tột cùng.
Thời điểm Trì Vũ Dao đi đến phía trên Mạch Bi Trần, đôi mắt của hắn đã biến thành một màu xanh đậm trống rỗng, ngay cả mái tóc cũng hệt như một đống thực vật thủy sinh màu xanh lục đã chết khô từ lâu.
Cơ thể hắn đã biến dạng tới mức không còn nhìn ra hình dáng con người, cũng không còn khí tức và sức mạnh đẩy cả Thần Giới vào tuyệt cảnh như trước, thay vào đó là thân xác tàn tạ thỉnh thoảng lại co quắp hệt như một con côn trùng đang hấp hối, ngay cả tiếng kêu thảm cũng chẳng thể phát ra.
Năm đó, thiên độc cũng chính là thứ đẩy toàn bộ Phạm Thiên Thần Giới rộng lớn rơi vào tuyệt cảnh.
Thế nhưng ngay cả như vậy, Trì Vũ Dao cũng chưa bao giờ ngờ được rằng thiên độc của Thiên Độc Châu lại đáng sợ đến như vậy.
Đáng sợ đến mức không tương ứng với sự hiểu biết trước đó của nàng.
Năm đó, sau khi một đám Phạm Vương giãy giụa lăn lộn dưới thiên độc một lúc lâu, Thiên Diệp Phạm Thiên mới kéo bọn họ tới quỳ trước mặt Vân Triệt, dùng cái chết của mình để đổi lấy Phạm Đế được sống.
Mà thân thể bán thần và sức mạnh bán thần của Mạch Bi Trần khủng bố đến mức nào… song chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, hắn cũng bị thiên độc cắn trả thành dáng vẻ thảm hại này.
Các giác quan của Trì Vũ Dao đều vô cùng nhạy bén, huống chi sự bất thường này lại lớn đến như vậy.
Thế nhưng lúc này đây, nàng đã không còn kịp suy xét đến những vấn đề khác, ma hồn bị thương nặng khó khăn ngưng tụ lại.
Phía sau nàng, Thái Chi cũng nhanh chóng lao tới, Thiên Lang Ma Kiếm chứa đầy thù hận nặng nề bổ xuống.
“Đúng giết hắn.” Trì Vũ Dao khẽ nói.
“…” Thiên Lang Ma Kiếm khựng lại giữa không trung, thế nhưng cơn lốc mạnh mà nó dấy lên lại chẳng thể thu về, vẫn cuốn thân xác của Mạch Bi Trần đi rất xa rất rất xa.
“Khụ…”
Một tiếng nức nở khó nhọc tràn ra từ cổ họng của Mạch Bi Trần.
Hệt như hồi quang phản chiếu, lúc này đây, trong đôi mắt màu xanh lục trống rỗng của hắn chợt xuất hiện vài tia sáng yếu ớt.
Những ngón tay màu xanh lục mục rữa quờ quạng một cách gian nan, nhặt những hạt bụi vỡ tan lên.
“Tịnh… thổ…”
Một vài âm tiết khác lại tràn ra từ cổ họng hắn, thế nhưng lần này đã có thể nghe thấy rõ ràng hơn.
“Tịnh thổ… vĩnh hằng…”
“…” Cảm nhận được khí tức tử vong tới từ linh hồn của Mạch Bi Trần, tâm trí Trì Vũ Dao chợt phức tạp như trăm mối tơ vò.
“Chân Nhi… Lung Nhi…” Ngón tay hắn ra sức hướng về phía trước, như muốn chạm được vào nhiều cát bụi hơn: “Cuối cùng ta… cũng có thể… đến với các ngươi rồi…”
“Mang theo… tịnh… thổ… vĩnh… hằng…”
Giọng nói biết mất, linh hồn tản ra như sương mù.
Ở một bên hốc mắt màu xanh thẫm, một giọt nước long lanh chậm rãi chảy xuống.
Trong suốt như pha lê, không hề nhiễm độc.
Đúng lúc này, Niết Luân Ma Hồn của Trì Vũ Dao được toàn lực phóng ra, thu thập tất cả thần hồn sắp tiêu tan của Mạch Bi Trần.
Nàng phải biết được nhiều thứ về vực thẳm hơn nữa.
Cho dù việc cưỡng chế phóng thích ma hồn vào lúc này đây có thể tạo thành tổn hại nghiêm trọng không thể cứu vãn.
…
…
Không gian không biết tên.
Thời gian không xác định.
“Ha ha, La Hầu huynh, khiến ngươi đích thân tới đây đúng thật là chẳng dễ dàng gì.” Tiếng cười vừa cởi mở vừa dịu dàng truyền tới bên tai, bóng dáng của một nam tử vừa nho nhã vừa hiền lành lập tức hiện lên trong tâm trí.
Hết chương 2252.