Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ ánh sáng màu vàng nâu u ám đáng sợ kia cách Vân Triệt càng lúc càng gần… càng lúc càng gần hơn…
Thời điểm chấn động không gian do thương nham gây ra sắp sửa chạm đến Vân Triệt, một tia sáng màu xanh đột nhiên xẹt qua bầu trời u ám.
Đó là thứ tốc độ gần như vượt qua giới hạn đương thời, để lại những gợn sóng màu xanh biếc mãi không tan trong vùng không gian mà nó đi qua.
Phương hướng phía tây mà Vân Triệt ngã xuống là vị trí của Thanh Long Giới.
Khi cây thương nham màu vàng nâu bắn về hướng này, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là nhanh chóng bay ra xa.
Thế nhưng đối mặt với cây thương nham khủng bố mang theo khí tức tử vong, một tia sáng màu xanh biếc lại dùng tốc độ nhanh nhất, bay về phía Vân Triệt đang bị bao trùm trong cái chết kia.
“… Đế thượng!!” Khoảnh khắc quay đầu lại nhìn thấy bóng người màu xanh kia, Thanh Nhược – thần thị Thanh Long bỗng chốc sửng sốt, sau đó phát ra tiếng hét kinh hãi.
Tiếng hét này cũng kiến cho tất cả Thanh Long đang bay xa đột nhiên quay đầu lại, tái mét mặt mày vì kinh ngạc.
Bởi vì tia sáng xanh biếc đó chính là Thanh Long Đế!
Trong cơn hoảng loạn, Thanh Nhược không còn sức quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Nàng cố gắng bay về phía Thanh Long Đế, thế nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sáng xanh biếc kia ngày một cách xa bản thân, ngày một tới gần thứ ánh sáng vàng nâu đáng sợ kia.
Ánh vàng săn đuổi, ánh xanh nghênh đón…
Cuối cùng, trước khi thứ ánh sáng màu vàng nâu kia tới gần, ánh sáng màu xanh biếc chồng lên cơ thể của Vân Triệt trong nháy mắt, sau đó bóng người màu xanh cao lớn và kiêu ngạo của Thanh Long Đế xuất hiện ngay giữa Vân Triệt và cây thương nham kia…
Phập…
Cây thương nham đâm trúng bóng người màu xanh kia.
Trong đôi mắt mở to như thể sắp nứt ra của tất cả Thanh Long, mũi thương xuyên qua tim, đâm ra sau lưng.
Dưới sức mạnh khổng lồ không gì sánh được, bóng người màu xanh vốn đang lao nhanh về phía trước bỗng chốc bị đánh bay ngược về phía sau…
Hơn nữa còn va phải Vân Triệt với tốc độ bay ngược còn nhanh hơn cả hắn.
Thứ sức mạnh vắt kiệt cuối cùng của Mạch Bi Trần vẫn cực kỳ đáng sợ. Vả lại, thần thức khóa chặt lấy Vân Triệt trên thương nham khiến nó sau khi đâm xuyên qua cơ thể Thanh Long Đế, vẫn còn sức đâm về phía Vân Triệt.
Mà ngay cả khi thương nham bị ngăn chặn hoàn toàn bởi Thanh Long Đế, huyền lực bàn nham mà nó đột ngột bộc phát ra cũng sẽ ngay lập tức lan đến chỗ Vân Triệt, khiến hắn mất mạng.
Thế nhưng…
Cây thương nham đâm vào cơ thể Thanh Long Đế lại không hề xuyên qua hoàn toàn, mà vẫn duy trì tư thế đứng im… hệt như bị thứ sức mạnh kỳ lạ nào đó phong ấn trong cơ thể nàng.
Một kết giới màu xanh nước mở ra, bao bọc cả cơ thể nàng và thương nham vào trong đó.
Sau khi hình thành, kết giới chỉ rộng khoảng một trượng, trông hệt như một quả bong bóng chạm vào là sẽ vỡ.
Ở phía tây nam cách đó không xa, Kỳ Thiên Lý ngồi bệt trên mặt đất thẫn thờ nhìn thương nham đâm xuyên qua bóng người màu xanh kia bằng đôi mắt già nua.
Hắn và Thanh Long Đế đã quen biết nhau mười vạn năm. Giờ phút này đây, khuôn mặt mà hắn không thể nào quen thuộc hơn nữa kia lại đang hiện ra một vẻ kiên quyết mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Thủy và băng là cùng một hệ, thế nhưng rất ít người cùng tu hai loại này.
Thanh Long tu cả thủy và băng, nhưng chủ yếu vẫn là thủy.
Cường giả đỉnh cao của hệ băng đương thời, chính là Mộc Huyền Âm.
Mà người mạnh nhất trong hệ thủy, chắc chắn không ai khác ngoài Thanh Long Đế Thanh Tước.
Năng lực khống chế của huyền lực hệ thủy là đứng đầu trong các loại nguyên tố, mà khi ở trong tay Thanh Long Đế, nó lại càng thiên hạ vô song.
Mà lúc này đây, năng lực khống chế thiên hạ vô song ấy lại được nàng phóng thích triệt để ngay trên cơ thể mình.
Thứ ánh sáng xanh như pha lê chảy trên bề mặt thương nham hệt như muôn ngàn dòng nước hội tụ.
Mỗi một dòng nước đều mềm mại như nhung lụa, song lại tạo thành một bức tường nước vô cùng kiên cố, khóa chặt toàn bộ sức mạnh cũng như khí tràng mà thương nham phóng ra vào bên trong.
Ầm ầm ầm ầm…
Huyền lực bàn nham mà thương nham chứa đựng đột ngột bị kích hoạt, nổ tung dữ dội.
Sức mạnh tai ương nặng nề và cả tiếng nổ vang như thể núi lở đều bị phong tỏa trong ánh nước, bùng nổ trong cơ thể của Thanh Long Đế.
Không hề tràn ra ngoài chút nào.
Khuôn mặt ngọc ngà tái nhợt, bộ y phục xanh nhuốm đỏ, tia sáng màu xanh biếc xưa nay mang vẻ lạnh lùng và thanh cao trong đôi mắt của Thanh Long Đế nhanh chóng tiêu tán như một mặt hồ cạn khô, cơ thể cũng ngã xuống cùng với ý thức ngày một rời rạc của nàng.
Bức tường nước vỡ tan, sức mạnh do thương nham phóng ra cũng tan thành cát bụi, uy năng còn sót lại cũng chỉ đủ để khiến không gian mấy trượng xung quanh hơi rung lắc nhẹ.
Bịch!
Bóng người màu xanh nhuốm máu đâm vào cơ thể Vân Triệt, thế nhưng trên người hắn lại không có chút bọt máu nào.
Thân thể hai người kề sát, máu tươi hòa vào nhau, bọn họ cùng bay về một nơi rất xa rất rất xa trong gió lạnh đìu hiu.
Cho đến khi va phải một màn nước mềm mại do Thanh Nhược gấp rút tạo ra.
Màn nước nhanh chóng loại bỏ quán tính bay ngược của bọn họ, đưa cả hai cùng đáp xuống đất trong huyền khí êm dịu.
“Đế… thượng…” Thanh Nhược hét lên rồi lao tới, tia sáng màu xanh lục trong đôi mắt nàng đã hoàn toàn biến thành màu xám trắng u buồn.
Thế nhưng không một ai đáp lại nàng.
Vân Triệt không nhúc nhích, ý thức của hắn vẫn còn đó, trong đôi mắt hỗn loạn hiện lên vẻ bàng hoàng.
Trước mặt hắn, chính là bộ y phục màu xanh loang lổ vết máu… rõ ràng tầm nhìn của hắn đã trở nên cực kỳ mông lung, song vết máu đỏ tươi đang dần lan rộng kia vẫn cực kỳ chói mắt.
Sức mạnh của Mạch Bi Trần đáng sợ biết bao nhiêu, chỉ trong chốc lát vô cùng ngắn ngủi đã khiến cho khí tức của một vị Thần Đế bị hủy diệt tới mức trông chẳng khác một mầm non sắp chết yểu.
Nàng là Thanh Long Đế, là người mà hắn đích thân phong tước, là Thanh Phi… mà trước giờ hắn vẫn đối xử vô cùng lạnh nhạt.
Đó chỉ là cái hư danh…
Là quân cờ để hắn và Ma Hậu kiểm soát Tây Thần Vực…
Tại sao…
Tại… sao…
Khí tức sinh mệnh cuối cùng của nàng cũng đang tan biến một cách rõ ràng như vậy…
Chỉ còn lại duy nhất một hồn âm yếu ớt, thổ lộ trong hồn hải của hắn:
“Cái danh… đế phi… như mây như khói…”
“Thế nhưng… cuối cùng… vẫn… không… phụ… lòng…”
…
“…” Đôi đồng tử mất đi màu sắc của Vân Triệt run rẩy, bờ môi hắn yếu ớt mấp máy, tựa như đang cố gắng muốn nói điều gì đó, thế nhưng màn đêm vô tận lại vô tình bao trùm lấy ý thức của hắn… khi tầm nhìn và ý thức của hắn triệt để hóa thành bóng tối, cuối cùng hắn cũng hôn mê bất tỉnh.
Hết chương 2251.