Thế nhưng tia sáng vàng tuyệt đối không thể coi là mạnh trong khí tràng tai ương kia, lại như thể một cây châm mang theo kịch độc còn hơn cả thiên độc, mạnh mẽ đâm vào nơi sâu thẳm trong linh hồn hắn.
Khiến thần hồn vốn đang tuyệt vọng đau khổ và mấp mé trên bờ vực sụp đổ của hắn lập tức trở nên tỉnh táo một cách đáng sợ.
Bởi vì, đó là thứ ánh sáng màu vàng bao phủ trên người Vân Triệt!
Vẻ hung bạo tàn ác trong hắn bùng nổ nơi đáy mắt và linh hồn… đau đớn, tuyệt vọng và sợ hãi đến cùng cực trong phút chốc đã thúc đẩy hắn sinh ra oán hận tột cùng.
Hắn chỉ muốn Vân Triệt chết!
Mặc cho truyền thừa của Tà Thần và Ma Đế sẽ mãi mãi biến mất trước khi Uyên Hoàng giáng lâm trong tương lai!
Dù phải bất chấp tất cả… Mạch Bi Trần cũng muốn Vân Triệt phải chôn cùng với hắn!
Tiếng rít gào đau đớn phát ra từ cổ họng mang theo vẻ độc ác dữ tợn…
Hắn huy động toàn bộ phần ý chí còn sót lại trong thần hồn bán thần, khóa chặt khí tức của Vân Triệt.
Hắn vắt kiệt toàn bộ sức mạnh đang tuôn chảy trong cơ thể, ngưng tụ thành một câu thương nham dài bảy thước ngay trước mặt.
Sự tỉnh táo còn sót lại giúp hắn hiểu rõ hậu quả của việc cưỡng chế giải phóng sức mạnh trong trạng thái này.
Song hắn không hề do dự, chỉ còn lại duy nhất vẻ điên cuồng dưới sự tuyệt vọng!
“Chết… A a a a a!”
Cây thương nham xé toạc không gian, bắn thẳng về phía Vân Triệt, kèm theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết gấp bội lần của Mạch Bi Trần.
Rắc!
Tia sáng vàng cuối cùng trên người Vân Triệt cũng lập lòe một cách gấp gáp, sau đó tắt ngấm.
Sức mạnh của mười tám luồng thần nguyên Nam Minh, cộng thêm bốn luồng thần nguyên Nam Minh của mười bốn ngày trước đó… tổng cộng hai mươi hai luồng sức mạnh thần nguyên mà thần tộc Nam Minh để lại trên thế giới này đã hoàn toàn biến mất.
Dòng dõi Nam Minh, từ giờ phút này đã vĩnh viễn đoạn tuyệt theo đúng nghĩa.
Cùng với việc trạng thái Thần Tẫn không thể tiếp tục duy trì và cảnh giới thứ sáu đóng lại, khí tức sức mạnh của Vân Triệt cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là phản phệ và gánh nặng mà cơ thể hắn ở trạng thái bình thường căn bản cũng không thể chịu đựng nổi.
Cơ thể vốn đã bị tàn phá cộng thêm vết thương nghiêm trọng khiến khí tức sinh mệnh của Vân Triệt tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trở nên cực kỳ yếu ớt, ngay cả cảm giác đau đớn tới từ thân thể hắn cũng đang nhanh chóng biến mất.
Hắn muốn lật người lại… thế nhưng trong tâm trí hắn lại chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình.
Hắn chưa bao giờ yếu ớt đến như vậy.
Yếu ớt đến mức… tưởng chừng như vươn tay cũng có thể chạm đến cái chết, song hắn lại còn chẳng thể nhúc nhích nổi một ngón tay.
Cơ thể hắn vẫn đang bay ngược về phía sau với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức xé rách không gian, mang theo máu thịt thậm chí cả xương cốt không ngừng tách rời của hắn bay đi.
Thế nhưng cũng may mắn thay, giờ phút này hắn đã bay đi rất xa, thoát khỏi vùng không gian tràn ngập sức mạnh bán thần, nếu không thời điểm sức mạnh Thần Tẫn biến mất, hắn ắt hẳn đã mất mạng rồi.
Chắc hẳn Mạch Bi Trần đã chết rồi đúng không…
Trả giá đắt như vậy, sao hắn ta có thể không chết được cơ chứ…
Chẳng qua…
Cái giá, thật sự quá đắt quá đắt…
…
Trước mặt thần linh, hóa ra con người nhỏ bé đến vậy sao…
Mà hắn ta, chỉ là một bán thần…
Linh hồn hắn đang dần tan rã trong sự yếu ớt, đủ loại ý nghĩ khác nhau đang chen lấn xô đẩy hỗn loạn trong hồn hải suy nhược của hắn…
Mà lúc này, trong hồn hải hắn đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu vàng nâu u ám đáng sợ.
Mang theo khí tức tử vong mạnh mẽ đến mức… đủ để khiến hắn chết vạn lần.
Bên tai hắn là tiếng rít gào bén nhọn xé rách không gian và vô số âm thanh khiếp đảm vang lên từ linh hồn.
Mạch Bi Trần bị thiên độc gặm nhấm cơ thể, cho nên sức mạnh của hắn ta đã gần như sắp cạn kiệt. Cây thương nham bảy thước kia, so với cây thương nham vạn trượng trước đó, chênh lệch đâu chỉ là một trời một vực.
Thế nhưng móng vuốt của một con thú sắp chết vẫn có thể nghiền nát sâu kiến.
Cây thương nham được Mạch Bi Trần phóng ra trong lúc hấp hối vẫn mang theo uy thế của một bán thần.
Nếu như đánh trúng trực diện, vậy thì vẫn có thể giết chết một Thần Chủ của thế giới này!
Chắc hẳn Vân Triệt trong trạng thái mạnh mẽ nhất vẫn có thể chống đỡ trực diện mà không chết… thế nhưng với trạng thái hiện giờ của hắn, cho dù không đánh trúng, chỉ cần phần thần uy còn sót lại tiếp cận cũng đã đủ để khiến hắn mất mạng trong nháy mắt.
“Vân Triệt!!”
“Vân Triệt…”
…
Tiếng gào thét kinh hãi hỗn loạn hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng xé gió của thương nham… Vân Triệt im lặng nhắm mắt lại.
Cuối cùng, sau tất cả…
Vẫn ngã xuống như vậy, đúng là có chút… không cam lòng…
Khoảnh khắc thương nham phóng ra, Trì Vũ Dao, Mộc Huyền Âm, Thiên Diệp Ảnh Nhi, Thái Chi… đều tái mét mặt mày.
Trong tiếng hét hoảng loạn, bọn họ là những người đầu tiên ra tay.
Băng quang, ma quang, kiếm khí…
Thế nhưng điều tuyệt vọng nhất là, phương hướng mà Vân Triệt bay xuống lại là phía tây đối lập với vị trí của bọn họ.
Khoảng cách xa xôi và phương hướng trái ngược khiến cho sức mạnh của bọn họ dù có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể đuổi kịp cây thương nham của Mạch Bi Trần.
Khi đã không còn cơ hội để do dự nữa, Thủy Mị Âm chợt nghiến răng, phóng thích thần lực không gian của Càn Khôn Thứ ở mức cao nhất.
Khoảng cách xa xôi bị ngăn cách bởi không gian tai ương tràn ngập sức mạnh bán thần vẫn chưa triệt để tan biến, bóp méo hoàn toàn tầm nhìn, linh giác và thậm chí là pháp tắc.
Cộng thêm cả tốc độ bay ngược của Vân Triệt cực kỳ nhanh.
Phạm vi bao phủ của thần quang màu đỏ thẫm…
Còn chưa chạm đến phần mũi chân nhanh chóng lướt qua của Vân Triệt.
Sắc mặt của Thủy Mị Âm nhanh chóng mất đi màu máu.
“…” Trong cơn hoảng loạn, ma hồn của Trì Vũ Dao bùng nổ, cơ thể rơi thẳng xuống từ trên không trung.
Thế nhưng Kiếp Linh và Kiếp Tâm còn chưa kịp đỡ lấy nàng, nàng đã quay người ngày trên không trung, chống đỡ ma hồn bị thương cực kỳ nghiêm trọng bay về phía trước.
Chẳng qua, cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, cũng chắc chắn là không thể vượt qua khoảng cách vốn dĩ đã dài dằng dặc, mỗi một tấc đều là một sự tuyệt vọng trong lúc này đây.
Hết chương 2250.