Có điều thứ nàng sở hữu, lại là sức mạnh hắc ám nguyên thủy nhất, cũng thuần túy nhất. Bởi vậy, khả năng khống chế và mối quan hệ giữa nàng với sức mạnh hắc ám, có thể tự xưng là mạnh nhất từ cổ chí kim.
Cho nên, không còn gì phải nghi ngờ, nàng cực kỳ nhạy cảm trong việc cảm nhận về khí tức hắc ám.
“Ta đã từng nói với ngươi, bản đồ Bắc Thần Vực vẫn đang không ngừng thu nhỏ lại. Hiển nhiên, phần khí tức hắc ám âm thầm tràn ra kia, chính là căn nguyên của mọi chuyện.”
“Ta đi theo phương hướng khí tức hắc ám phát tán, cuối cùng phát hiện ra chúng tràn vào trong Thái Sơ Thần Cảnh.”
“Mà sau khi tràn vào Thái Sơ Thần Cảnh, tất cả đều chảy vào…”
“Vực thẳm hư vô!”
Trong trận chiến thần ma, trật tự của hỗn độn và pháp tắc hoàn toàn bị phá vỡ, tất cả khí tức hỗn độn đều chảy về vực thẳm hư vô – nơi các vết nứt của pháp tắc xuất hiện… Mà ý chí của Thần Thủy Tổ đã từng nói rõ những chuyện này với hắn.
Trong khi đó Kiếp Uyên chỉ dựa vào sự nhạy cảm tột độ với khí tức hắc ám, đã phát hiện ra sự thật trong thế giới này.
Lúc này đây, bóng hình của Kiếp Uyên đột nhiên phóng ra ma quang kỳ dị, sau đó một hình ảnh xám trắng chợt xuất hiện trong hồn hải của Vân Triệt.
Trong hình ảnh, Kiếp Uyên lơ lửng trên không trung, ánh mắt nhìn xuống… Phía trên nàng chính là bầu trời xám trắng của Thái Sơ Thần Cảnh, mà phía dưới nàng lại chính là vực thẳm hư vô hùng vĩ sâu không thấy đáy, song lại cũng giống như một con ác ma hung tợn muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
“Vực thẳm hư vô, hiển nhiên đã xảy ra thay đổi gì đó.”
Giọng nói của Kiếp Uyên một lần nữa vang lên: “Khí tức hỗn độn của thế giới hiện giờ về cơ bản đã ngừng chảy mất, chắc hẳn là đã đạt được một sự cân bằng mới, chỉ có điều ma tức hắc ám vẫn đang tiếp tục tiêu tán, tìm hiểu nguyên nhân, chắc hẳn là do hầu hết sinh linh sở hữu huyền lực hắc ám trên thế giới này đều tập trung tại một chỗ, dẫn đến việc nồng độ ma tức hắc ám của Bắc Thần Vực quá cao, từ đó mới không ngừng chảy vào vực thẳm dưới ảnh hưởng từ sự thay đổi của vực thẳm hư vô.”
“Nếu ngươi đã đứng ở vị trí đỉnh cao của thế giới này, tất nhiên huyền giả hắc ám cũng không bị giam cầm ở Bắc Vực, việc khí tức hắc ám biến mất chắc hẳn cũng đã dần ngừng lại.”
“Mà rốt cuộc vực thẳm hư vô liên tục nuốt chửng khí tức hỗn độn đã xảy ra thay đổi đáng sợ gì…”
Lúc này, tâm trạng của Vân Triệt nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Mối hiểm họa tiềm ẩn to lớn” trong lời nói của Kiếp Uyên quả thật có liên quan tới vực thẳm, thế nhưng cũng không khác quá nhiều so với những gì ý chí Thần Thủy Tổ đã nói cho hắn biết trước đó.
Trong thời kỳ cuối của trận chiến thần ma, thời điểm ý chí Thần Thủy Tổ phát hiện ra sự thay đổi của vực thẳm, vực thẳm sụp đổ đã vượt ra khỏi pháp tắc mà nàng đặt ra lúc ban đầu, từ đó thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Mà thời điểm đó nàng chỉ có ý chí, không hề có sức mạnh hay thực thể, bởi vậy không thể phán đoán chính xác rốt cuộc vực thẳm đã xảy ra thay đổi gì, dẫn đến hậu quả như thế nào.
Cũng chính mối hiểm họa tiềm ẩn to lớn khó lường này đã khiến nàng lựa chọn trọng sinh qua việc luân hồi ngàn kiếp.
Lúc đó, ý chí của nàng không thể phán đoán được dưới sự thay đổi của vực thẳm, thế giới hủy diệt ban đần lại xuất hiện một thế giới có sự sống.
Thần Thủy Tổ còn như vậy, mặc dù Kiếp Uyên của trăm vạn năm sau cũng phát hiện ra sự thay đổi của vực thẳm, song cũng không thể biết được sự thay đổi này sẽ như thế nào.
Đương nhiên nàng cũng không thể nói hắn biết phải xử lý ra sao.
Ngay tại thời điểm Vân Triệt hoàn toàn mất đi hy vọng, Kiếp Uyên trong hình ảnh cụp mắt, giọng nói cũng dần trầm xuống:
“Vực thẳm hư vô sẽ đưa tất cả mọi thứ rơi vào trong đó quay trở về hư vô. Đó là thứ sức mạnh hủy diệt mà hay cả ta và Nghịch Huyền cũng không thể hiểu được.”
“Ta và Nghịch Huyền đã từng tới gần vực thẳm hư vô biết bao lần trong đời, với tư cách là Ma Đế và Thần Sáng Thế, song mỗi khi đối mặt với vực thẳm hư vô, bọn ta vẫn đều cảm nhận được một loại chấn động tới tận linh hồn. Loại cảm giác chấn động kia đang cảnh báo bọn ta, nếu như rơi vào trong đó, cho dù có là Ma Đế và Thần Sáng Thế, bọn ta cũng đều sẽ bị hủy diệt rồi trở thành hư vô.”
“Thế nhưng giờ phút này đi, khi đứng trước vực thẳm, loại cảm giác chấn động đó lại trở nên cực kỳ yếu ớt. Mà thứ đánh úp vào linh hồn, lại là một loại cảm giác bất an khiến người ta khó chịu.”
“Có khi nào…” Nàng như đang tự lẩm bẩm: “Sức mạnh hủy diệt cực kỳ thuần túy của vực thẳm ban đầu, đã xảy ra sự thay đổi khi khí tức hỗn độn tràn vào.”
“Hay nói cách khác, căn nguyên của sự thay đổi với vực thẳm chính là sự thay đổi của sức mạnh hủy diệt?”
Giọng nói của Kiếp Uyên quanh quẩn phía trên không trung vực thẳm. Nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên làm ra một động tác khiến Vân Triệt kinh hãi.
Cơ thể của nàng đột ngột rơi xuống, bay thẳng về phía vực thẳm hư vô.
Vân Triệt: “…!!”
Ánh sáng chợt tối đi, thân thể của Kiếp Uyên đã tiến vào cấm địa vực thẳm – nơi tuyệt đối không thể tiếp xúc trong nhận thức.
Cảm nhận của Kiếp Uyên được truyền vào trong linh hồn của Vân Triệt một cách rõ ràng thông qua dấu ấn linh hồn mà nàng để lại.
Một luồng sức mạnh hủy diệt cực kỳ đặc biệt, không hề tồn tại trong pháp tắc đột nhiên ập đến từ xung quanh, kèm theo đó là một lực xé rách khổng lồ… hệt như có một bàn tay vô hình vươn ra từ trong bóng tối, muốn kéo nàng xuống đáy vực thẳm nơi tất cả mọi thứ quay trở về hư vô.
Hết chương 2267.