Kiếp Uyên nhíu mày, thứ đang khuất động trong linh hồn nàng không phải là sự sợ hãi, mà là… nỗi nghi ngờ và kinh ngạc sâu sắc.
Bởi vì bất kể là sức mạnh hủy diệt kia, hay là lực xé rách, đối với nàng mà nói… căn bản đều không có chút uy hiếp nào.
Mà vực thẳm hư vô trong nhận thức của nàng, dù cho chân thần có rơi vào trong đó cũng đều sẽ hóa thành hư vô, tuyệt đối không có ngoại lệ.
Thế nhưng thứ sức mạnh đang tấn công nàng kia, lại yếu ớt tới mức căn bản không đủ để tạo thành uy hiếp với chân thần dù chỉ một chút.
Cảm giác được truyền đạt cho Vân Triệt… khiến hắn dường như lập tức xác định một cách chắc chắn rằng, sức mạnh hủy diệt ở mức độ này thậm chí còn chẳng thể tạo thành uy hiếp thực chất đối với hắn.
Song đối với hắn mà nói, lực xé rách kia cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức gần như không thể chống lại.
Cùng với việc Kiếp Uyên dần rơi xuống sâu hơn, sức mạnh hủy diệt và lực xé rách cũng đều đang nhanh chóng phóng đại, chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, lực xé rách đó đã khủng bố đến mức dù cho Vân Triệt có dùng hết sức mình cũng không có khả năng trốn thoát được.
Thân thể Kiếp Uyên vẫn đang nhanh chóng rơi xuống…
Mười nhịp thở… Trăm nhịp thở… Nửa canh giờ… Một canh giờ… Ba canh giờ…
Mỗi khi rơi xuống một phần, sức mạnh hủy diệt ập tới từ phía xung quanh sẽ lại dữ dội hơn một phần, có điều lại tăng lên một cách khá chậm rãi. Đối lập với điều đó, lực xé rách vốn đã cực kỳ đáng sợ lại không ngừng tăng nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt đến trình độ khủng bố tới mức cảm giác của Vân Triệt căn bản không thể chịu đựng hay lý giải.
Cuối cùng, tại một thời điểm nào đó, thân thể Kiếp Uyên dần chậm lại, cuối cùng dừng lại ở nơi đó.
Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có vật chất.
Không có bất cứ không gian hoàn chỉnh nào, chỉ có duy nhất mảnh vỡ không gian trôi dạt cùng với các dòng xoáy.
Cảm nhận rõ ràng nhất chính là sức mạnh hủy diệt ập tới từ khắp mọi nơi, cộng thêm cả lực xé rách mạnh mẽ tới độ không từ ngữ nào có thể hình dung được.
Trên cơ thể của Kiếp Uyên liên tục xuất hiện những vết lõm nhỏ… song cũng chỉ có như vậy mà thôi. Ngay cả khi đã rơi xuống sâu như vậy, sức mạnh của nơi này cũng không thể tạo thành vết thương thực chất cho nàng dù chỉ là một chút.
Thế nhưng lực xé rách kia, đã mạnh mẽ tới mức khiến nàng không thể không sinh lòng kiêng dè.
Nàng không biết phải mất bao lâu mới có thể tới được điểm cuối của vực thẳm, hoặc là… nó vốn dĩ chẳng hề có điểm cuối.
Có điều nếu như tiếp tục tiến sâu thêm, khi lực xé rách ngày một trở nên dữ dội, một khi lớn mạnh đến mức ngay cả nàng cũng không thể chống lại, vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn chôn mình trong vực thẳm.
Thế gian này vẫn còn việc quan trọng nàng chưa hoàn thành, cho nên nàng không dám đánh cược.
Ma quang bùng nổ, thân thể của Kiếp Uyên lao thẳng lên không trung, đối nghịch lại với lực xé rách vô cùng khủng bố tới từ vực thẳm.
Tốc độ nhanh tới mức hoàn toàn không thua kém gì tốc độ rơi xuống.
Vực thẳm hư vô nuốt chửng mọi âm thanh đột nhiên vang vọng tiếng ma lôi rung trời.
Hình ảnh lúc này chợt biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, Kiếp Uyên đã quay trở về phía trên bầu trời vực thẳm hư vô.
Vực thẳm hư vô đã từng khiến tất cả mọi thứ hóa thành hư vô… song Kiếp Uyên Ma Đế lại bình an trở về sau khi rơi xuống đó ba canh giờ.
Vân Triệt có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sức mạnh hủy diệt của vực thẳm hư vô hiện tại đã không còn đáng sợ như thế nữa, cho dù là nơi sâu nhất khi Kiếp Uyên rơi xuống, cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp tính mạng với hắn trong một thời gian ngắn.
Thứ thật sự đáng sợ, chính là lực xé rách!
Vực thẳm sớm đã thay đổi, cũng có nghĩa là, trong lịch sử trăm vạn năm qua của Thần Giới, những sinh lên hay vật chết, dù là chủ động hay bị động rơi xuống vực thẳm hư vô, sự biến mất của bọn họ không phải là bị hủy diệt rồi trở thành hư vô trong nháy mắt, mà là bị lực xé rách không thể phản kháng trong vực thẳm kéo xuống càng ngày càng sâu, vĩnh viễn không thể trở lại.
Kiếp Uyên đứng trên bầu trời vực thẳm hư vô một lúc rất lâu rất rất lâu, sau đó mới rời đi.
Hình ảnh biến mất, bóng hình Kiếp Uyên trong hồn hải Vân Triệt lại một lần nữa mở mắt.
“Một vực thẳm hư vô trong quá khứ, nơi mà ta và Nghịch Thiên cũng không thể chạm tới.” Giọng nói của Kiếp Uyên vang nên: “Mà vực thẳm của ngày nay, hệt như những gì ngươi cảm nhận và nhìn thấy, sức mạnh hủy diệt của nó đã trở nên cực kỳ yếu ớt.”
“Yếu ớt đến mức đừng nói là thần ma, có lẽ ngay cả ngươi cũng không thể bị hủy diệt.”
“Trên chín mươi chín phần trăm khí tức hỗn độn của thế giới hiện tại đều chảy vào thực thẳm. Hiển nhiên, điều này chính là nguyên nhân khiến khí tức của vực thẳm biến chất.”
“Vực thẳm thay đổi đã khiến cho khí tức của thế giới hỗn độn trở nên yếu ớt hơn những vị diện lớn khác, đây là một mối hiểm họa lớn, hơn nữa không biết rốt cuộc loại biến chất này bắt đầu từ khi nào, ẩn chứa tai ương như thế nào trong những năm tháng dài dằng dặc… ngay cả ta cũng không thể phán đoán được.”
“Thế nhưng khi đứng trên vực thẳm, ta luôn mơ hồ cảm thấy bất an. Sau khi rơi vào trong đó, xuống càng sâu, nỗi bất an kia càng trở nên mãnh liệt.”
Đó là cảm nhận từ ma hồn của một vị Ma Đế.
Hết chương 2268.