Thứ có thể khiến cho Kiếp Uyên cảm thấy bất an, cho dù chỉ là một chút, cũng chắc chắn là “mối hiểm họa tiềm ẩn to lớn” đối với thế giới này.
“Có điều ngươi cũng cảm nhận được rồi đúng không, bên trong vực thẳm tồn tại một lực hút cực kỳ mạnh mẽ. Có lẽ nó đã tồn tại trong vực thẳm từ thời viễn cổ, chứ không hề giống với lực trường của sức mạnh hủy diệt đã hoàn toàn sụp đổ. Có sự tồn tại của lực trường này, cho dù sức mạnh của vực thẳm phát sinh biến đổi gì thì cũng không thể quấy nhiễu đến thế giới hiện tại.”
“Hy vọng tất cả mọi thứ đều là sự lo lắng vô căn cứ của ta.”
Lúc này đây, bóng hình Kiếp Uyên chậm rãi mờ đi, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi hồn hải của Vân Triệt.
Bên trong hồn hải của Vân Triệt im ắng một hồi lâu.
Hệt như Thần Thủy Tổ, Kiếp Uyên cũng nói rằng hy vọng tất cả mọi thứ đều là “sự lo lắng vô căn cứ” của nàng.
Thế nhưng, không đến mười năm sau khi Kiếp Uyên rời khỏi hỗn độn, hơn nữa mới chỉ một năm sau khi ý chí Thần Thủy Tổ chìm vào yên lặng, “mối hiểm họa tiềm ẩn” lại ập đến một cách không kịp trở tay ngay vào lúc này đây.
Hắn chỉ nhìn thấy một góc vô cùng nhỏ bé của “mối hiểm họa tiềm ẩn” này, song đã bất lực tới mức tuyệt vọng.
Còn về “bí mật động trời” mà Kiếp Uyên không thể nói ra kia, Vân Triệt cũng đã hiểu rõ.
Nàng cảm nhận được sự tồn tại của ý chí Thần Thủy Tổ.
Hắc còn nhớ rõ Kiếp Uyên đã kinh ngạc tột độ như thế nào khi phát hiện ra huyền lực hắc ám và huyền lực quang minh có thể đồng thời tồn tại trên người hắn.
Sự tồn tại có thể nằm ngoài nhận thức của Ma Đế… cũng chỉ có duy nhất Thần Thủy Tổ mà thôi.
Chẳng qua lúc đó, dù cho có thế nào đi chăng nữa thì Kiếp Uyên cũng không dám liên tưởng tới ba chữ Thần Thủy Tổ.
Thế nhưng, khi không thể tìm thấy bất kỳ khả năng nào khác, hơn nữa… nàng còn cảm nhận được khóa vận mệnh đang trói buộc trên cơ thể Hạ Khuynh Nguyệt.
Dù có khó tin đến đâu, nàng cũng buộc phải hiểu rằng Thần Thủy Tổ đang tồn tại giữa vùng trời đất này dưới một hình thức nào đó.
Với tư cách là Ma Đế do Thần Thủy Tổ đích thân tạo ra, sự tôn kính mà nàng dành cho Thần Thủy Tổ chắc chắn đã ăn sâu vào gốc rễ sinh mệnh và linh hồn.
Kiếp Uyên không thể bất kính hay làm trái ý của Thần Thủy Tổ, cũng không thể tiết lộ bất cứ bí mật nào liên quan đến nàng.
Cuối cùng nàng lựa chọn hủy diệt tất cả sự kiên trì, hy vọng và oán hận của bản thân thậm chí là cả chủng tộc trong vô số năm tháng, vĩnh viễn chôn vùi bên ngoài hỗn độn, có lẽ sự tồn tại của Thần Thủy Tổ mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong sự im lặng đến đáng sợ.
Một ngày… hai ngày… ba ngày…
Cuối cùng, Vân Triệt chậm rãi mở mắt ra.
Kết giới được mở ra, Trì Vũ Dao bước vào.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Trì Vũ Dao lo lắng nói: “Nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ phải cưỡng chế kéo ngươi ra ngoài.”
Vân Triệt mỉm cười, nói: “Đừng lo lắng, ta chẳng qua vừa mới hiểu rõ được một vài chuyện.”
Trong những ngày ý thức rơi vào trạng thái trầm lặng, vết thương của hắn cũng đã tự hồi phục không ít.
“Hiểu rõ?” Trì Vũ Dao tỏ vẻ nghi hoặc, nàng chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vân Triệt, dùng khoảng cách cực kỳ gần nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: “Thật sự là ‘hiểu rõ’ sao?”
Đối diện với đôi mắt của Trì Vũ Dao, ánh mắt của Vân Triệt lại chẳng hề dao động dù chỉ một chút. Hắn không trả lời, mà chỉ nói: “Hãy nói cho ta biết tất cả thông tin mà ngươi lấy được từ tàn hồn của Mạch Bi Trần.”
“Trước đó,” Trì Vũ Dao nói: “Ngươi phải nói cho ta tất cả những gì mà ngươi biết về vực thẳm, đã đến lúc này rồi thì không còn gì cần phải giấu diếm nữa.”
Vân Triệt chưa bao giờ có ý định nói tất cả chân tướng về Thần Thủy Tổ, về Hạ Khuynh Nguyệt cho bất cứ ai.
Trì Vũ Dao cũng biết nhất định là hắn đang giấu một bí mật cực kỳ to lớn, nhưng trước giờ cũng chưa từng chủ động hỏi.
Mà nay, đúng như những gì nàng nói, không còn gì cần phải giấu diếm nữa.
Nàng phải tổng hợp toàn bộ thông tin, tìm ra lối thoát và đường sống trong cảnh mịt mù tối tăm này.
“Được.” Sau phút chốc do dự ngắn ngủi, Vân Triệt gật đầu.
Tiếp sau đó, hắn thuật lại mọi chuyện theo thứ tự mà ý chí Thần Thủy Tổ nói cho hắn vào năm đó, bắt đầu từ việc Thần Thủy Tổ cải tạo hỗn độn, tách biệt thế giới sinh và thế giới diệt, đến năm tháng dần trôi… ác chiến ma thần… pháp tắc vực thẳm sụp đổ… Thủy Tổ trọng sinh…
Cho đến lần luân hồi thứ một nghìn của Thần Thủy Tổ và tất cả mọi thứ về Tiêu Linh Tịch và Hạ Khuynh Nguyệt.
Hắn kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Trì Vũ Dao, không hề che giấu một chút nào.
Trước khi tai ương ập đến, hắn vốn cho rằng đây sẽ là bí mật vĩnh viễn chỉ có hắn và Hòa Lăng biết được.
Sau đó, hắn cũng nói về bóng hình mà Kiếp Thiên Ma Đế để lại trong ký ức của hắn với Trì Vũ Dao.
Trì Vũ Dao im lặng một lúc lâu… Chẳng còn gì phải nghi ngờ, dù là một người lý trí như nàng, đối mặt với bí mật kinh hãi thế tục như này, nàng tuyệt đối cũng không thể chấn nhận và tiếp thu trong một thời gian ngắn được.
Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng nàng mới hiểu được nguyên nhân thật sự trong tất cả những hành động bất hợp lý của Hạ Khuynh Nguyệt, đồng thời cũng hiểu được vì sao trong khoảng thời gian trước Vân Triệt lại đau khổ như thể hồn lìa khỏi xác.
Vận mệnh của Vân Triệt, vận mệnh của Hạ Khuynh Nguyệt… người tạo ra tất cả, lại chính là Thần Thủy Tổ.
Lại là… Tiêu Linh Tịch.
Hết chương 2269.