Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2178 - Chương 2270. Biển Sương Mù, Sinh Địa, Tịnh Thổ (2)

Chương 2270. Biển sương mù, sinh địa, tịnh thổ (2)
Chương 2270. Biển sương mù, sinh địa, tịnh thổ (2)

Mà truy tìm nguồn gốc, sở dĩ Thần Thủy Tổ lựa chọn trọng sinh, là bởi vì nàng phát hiện ra sự thay đổi của vực thẳm.

Cho nên mới tồn tại một Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt bị can dự vào vận mệnh của sau này.

Vực thẳm…



Trì Vũ Dao thở hắt một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn lên, khẽ nói: “Ta đã từng suy đoán vô số lần, thậm chí nhiều chuyện trong số đó còn ly kỳ tới mức khiến ta tự cười nhạo mình. Thế nhưng ta hoàn toàn không ngờ được rằng, chân tướng… lại còn ly kỳ hơn gấp ngàn vạn lần so với phỏng đoán táo bạo nhất của ta.”

“Nếu như không phải Thần Thủy Tổ chủ động nói rõ, cho dù là Ma Đế hay Thần Sáng Thế khi còn tại thế thì cũng đều không thể nhận ra.”

Sau khi than thở, ánh mắt của nàng dần thay đổi, trở nên âm u rét lạnh hơn.

Dù cho những chuyện này có ly kỳ đến mức nào thì cũng đã không còn quan trọng đến thế.

Tổng hợp tất cả thông tin từ ký ức trong tàn hồn của Mạch Bi Trần và những gì Vân Triệt nói, mảnh ghép về vực thẳm dần ghép lại một cách hoàn chỉnh hơn trong ma hồn của nàng.

“Linh hồn bán thần của Mạch Bi Trần thật sự quá mạnh, cộng thêm lúc đó ma hồn của ta đang bị trọng thương, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng lấy được chút thông tin trước khi hắn hoàn toàn hồn bay phách tán.” Trì Vũ Dao nói: “Những thông tin này, ngoài những ký ức gần đây của Mạch Bi Trần ra, hầu hết đều là nhận thức cơ bản về thế giới vực thẳm.”

Vân Triệt không nói, mà chỉ chăm chú lắng nghe.

Trì Vũ Dao chậm rãi miêu tả thế giới vực thẳm đang dần hiện lên rõ nét trong hồn hải của nàng:

“Trong thời kỳ , khí tức sinh và khí tức diệt của thế giới hỗn độn được Thần Thủy Tổ tách rời, tạo thành một thế giới sản sinh ra sinh linh hiện tại và một vực thẳm chỉ có hủy diệt.”

“Trải qua những năm tháng dài dằng dặc, cộng thêm tác động của trận ác chiến thần ma, pháp tắc do Thần Thủy Tổ lập ra cho vực thẳm dần dần sụp đổ. Khí tức hỗn độn của thế giới hiện tại nhanh chóng chảy vào vực thẳm, khí tức sinh và khí tức diệt tựa sinh ra một sự thay đổi tỉ như trung hòa với nhau.”

“Cuối cùng, khí tức hỗn độn của thế giới này ngày một loãng hơn, pháp tắc cũng dần trở nên thấp kém và yếu ớt. Trái ngược lại, khí tức diệt của thế giới vực thẳm lại dần suy giảm, một phần khu vực trong đó đã trở thành không gian có thể miễn cưỡng sinh tồn.”

“Chẳng qua nói chung thế giới vực thẳm vẫn là một nơi bị khí tức diệt bao trùm, cho dù có nhiều khí tức hỗn độn tràn vào trong đó hơn đi chăng nữa thì không gian có thể miễn cưỡng tồn tại cũng cực kỳ hữu hạn, thậm chí còn không bằng một phần nghìn diện tích vực thẳm.”

“Cũng chính bởi vậy, vực thẳm mới chia thành ba thế giới riêng biệt, lần lượt là…”

“Biển sương mù, sinh địa và tịnh thổ.”

“Biển sương mù… tịnh thổ…” Vân Triệt nhíu mày, lẩm bẩm.

Trì Vũ Dao tiếp tục nói: “Khí tức hủy diệt của vực thẳm được sinh linh vực thẳm gọi là “bụi vực”. Bụi vực có thể tàn phá thân thể, thậm chí là tuổi thọ và linh hồn của sinh linh. Nếu như bụi vực quá dày đặc còn có thể hình thành nên sương bụi, mà sương bụi tràn ngập khắp nơi sẽ hình thành nên ‘biển sương’, hay nói cách khác là ‘biển sương mù’.”

“biển sương mù cực kỳ rộng lớn, chiếm hơn chín mươi chín phần không gian của vực thẳm. Càng vào sâu trong biển sương mù, bụi vực sẽ càng trở nên đáng sợ, cho dù là một bán thần bước chân vào trong đó, ngay cả thị giác và linh giác cũng sẽ liên tục bị tàn phá, cũng rất dễ đi lạc trong đó, mãi mãi không thể thoát ra, thậm chí là mất mạng.”

“Ngoài ra, bên trọng biển sương mù còn tồn tại ‘thú vực’ được sinh ra từ sức mạnh hủy diệt, lấy bụi vực làm thức ăn.”

Cụ thể “thú vực” là thứ gì, đáng sợ đến mức nào, Trì Vũ Dao cũng không thể biết chính xác từ tàn hồn của Mạch Bi Trần.

“Vùng đất có thể sinh tồn bên ngoài biển sương mù được gọi là ‘sinh địa’, cũng là nơi sinh sống của hầu hết sinh linh ngoại trừ thú vực của vực thẳm.”

“Thế nhưng mặc dù được gọi là ‘sinh địa’, song nơi đó vẫn tồn tại bụi vực, có điều loãng hơn sương bụi rất nhiều. Bởi vậy, những “sinh địa” này chỉ có thể miễn cưỡng sinh sống mà thôi. Sự tồn tại của bụi vực khiến tuổi thọ của sinh linh vực thẳm trở nên cực kỳ ngắn ngủi, bọn họ chỉ có thể liều mạng tu luyện, dùng tu vi cao để chống lại sự ăn mòn của bụi vực.”

“Hiển nhiên, những đứa trẻ sinh ra trong bụi vực, nếu như không được bảo vệ, gần như đều sẽ rơi vào kết cục chết yểu.”

“Bảo vệ?” Vân Triệt nhướn mày.

Trì Vũ Dao không giải thích ngay, mà tiếp tục nói: “Sinh địa của vực thẳm tồn tại một nơi gần như cách biệt hoàn toàn với bui vực. Đó chính là sáu thần quốc… tức trung tâm của sinh địa.”

“Thần quốc…” Vân Triệt ngước mắt lên, con ngươi khẽ run rẩy: “Người thống trị là chân thần sao?”

Đối mặt với gương mặt tỏ vẻ chấn động của Vân Triệt là cái gật đầu chậm rãi của Trì Vũ Dao: “Sáu thần quốc của vực thẳm đều do chân thần thống trị.”

“Đúng vậy, thần linh thật sự chỉ tồn tại ở viễn cổ trong nhận thức của ngươi, vốn đã vĩnh viễn biệt tăm biệt tích.”

“…” Vân Triệt hít sâu một hơi, khẽ hỏi: “Chân thần như vậy có mấy người?”

“Trong sáu thần quốc, ngoại trừ một thần quốc có hai thần trấn thủ ra, những thần quốc khác đều chỉ có một thần thống trị, tổng cộng lại là có bảy chân thần.”

“Kết giới được tạo ra bằng sức mạnh của chân thần có thể bảo vệ một vùng đất rộng lớn của thần quốc không bị xâm nhập bởi bụi vực. Mà đây chính là sự bảo vệ tối cao chỉ thuộc về thần quốc, được gọi là ‘thần ân’.”
Hết chương 2270.
Bình Luận (0)
Comment