“Bởi vậy, người sinh ra ở thần quốc, chỉ cần không bước ra khỏi thần quốc thì đều có thể tránh khỏi việc bị bụi vực ăn mòn dưới sự bảo vệ của thần ân.”
“Thế nhưng phạm vi bảo vệ của thần ân cũng có hạn, cho nên việc bước chân vào thần quốc là khát vọng xa vời cả đời không dám ước của hầu hết sinh linh vực thẳm. Mà bên trong thần quốc, những kẻ vô dụng cũng sẽ bị trục xuất.”
“Các quốc gia và chủng tộc khác nhau bên ngoài thần quốc cũng đều liều mạng tới gần khu vực thần quốc, quỳ gối để trở thành nước lệ thuộc, hàng năm đánh đổi bằng một cái giá cực kỳ lớn để đổi lấy thần ân có hạn kia.”
Chỉ bằng vài câu nói ngắn ngủi, Trì Vũ Dao đã giải thích đầy đủ về môi trường sống tàn khốc và quy tắc sinh tồn của vực thẳm.
“Vậy tịnh thổ là gì?” Vân Triệt hỏi.
“Tịnh thổ, là nơi duy nhất trong vực thẳm không chịu ảnh hưởng, cũng hoàn toàn không tồn tại bụi vực.” Trì Vũ Dao dừng lại trong chốc lát, sau đó giọng nói trở nên nặng nề hơn: “Đó là nơi sinh sống của người được coi là thần thánh nhất trong tín ngưỡng của vạn linh vực thẳm, tức đế vương của vực thẳm – Uyên Hoàng.”
Uyên Hoàng, nếu như là trước đây nghe thấy danh xưng này, Vân Triệt sẽ không hề quan tâm chút nào. Trên thế giới hiện giờ có vô số tinh giới, vô số chủng tộc, vô số quốc gia lớn nhỏ, đương nhiên cũng sẽ tồn tại biết bao nhiêu đế và hoàng, thế nhưng tất cả đều ở dưới Vân Đế là hắn.
Song hiện tại, hai chữ ngắn ngủi này lại mang đến một áp lực khổng lồ hơn bao giờ hết.
“Trong truyền thuyết của vực thẳm, không khí của tịnh thổ không hề bị ô nhiễm hay ăn mòn, mà trong lành đến mức như có thể thanh lọc tâm hồn; khắp nơi trong tịnh thổ mọc đầy hoa cỏ, muôn hình vạn trạng, rực rỡ sắc màu; bầu trời của tịnh thổ là màu xanh nhạt, có thể nhìn thấy rõ hình dáng của từng đám mây…”
Vân Triệt: “…”
Giọng nói của Trì Vũ Dao trở nên chậm rãi: “Tịnh thổ, đối với sinh linh vực thẳm mà nói, là nơi thần thánh nhất thế gian, là thánh địa tối cao mà bọn họ cả đời chỉ có thể ngưỡng mộ và khao khát, song không bao giờ dám hy vọng xa vời.”
“Thế nhưng, thánh địa mà bọn họ luôn hướng tới đó lại chỉ là một vùng trời đất rất bình thường tại thế giới của chúng ta.”
Hai chữ “vực thẳm”, giờ đây đã trở thành cơn ác mộng đáng sợ nhất trong mắt tất cả sinh linh của Thần Giới. Thế nhưng không một ai biết rằng, những thứ bình thường và quen thuộc nhất mà bọn họ sở hữu lại chính là thứ mà sinh linh vực thẳm khao khát nhất.
“Tịnh thổ vĩnh hằng”… Đây là bốn chữ cuối cùng là Mạch Bi Trần đau đớn thốt lên trước khi hồn phi phách tán, song cũng lại là bốn chữ mà hiện thế vĩnh viễn không thể hiểu được một cách chân chính.
“Uyên Hoàng, là người như thế nào?” Vân Triệt hỏi.
Mạch Bi Trần đáng sợ đến vậy, song cũng chỉ là một kẻ phục tùng có tín ngưỡng thành kính của hắn.
Biểu cảm trên gương mặt của Trì Vũ Dao trở nên cực kỳ nghiêm túc, ma quang trong đôi mắt nàng cũng u ám thêm vài phần: “Hắn là chúa tể của vực thẳm, là thần trên các vị thần của vực thẳm. Hắn là người tạo ra thế giới có sự sống tại vực thẳm, sự tồn tại của hắn xuyên suốt toàn bộ lịch sử của vực thẳm.”
“Xuyên suốt toàn bộ lịch sử của vực thẳm?” Vân Triệt kinh ngạc: “Cũng có nghĩa là bắt đầu từ khi lịch sử của vực thẳm được ghi chép lại, Uyên Hoàng đã tồn tại?”
“Không sai.” Trì Vũ Dao khẽ gật đầu: “Điểm khởi đầu của thế giới vực thẳm chính là sinh địa đầu tiên do Uyên Hoàng sử dụng sức mạnh cường đại và ‘một món huyền khí đặc biệt’ tạo ra, đồng thời còn tập hợp tất cả những ‘người còn sống sót’ cũng ở trong vực thẳm.”
“Sau này, khi pháp tắc vực thẳm sụp đổ và khí tức hỗn độn ồ ạt tràn vào, khí tức hủy diệt tại một số khu vực trong vực thẳm cũng ngày càng trở nên mỏng manh, diện tích sinh địa được Uyên Hoàng xây dựng cũng càng càng càng rộng lớn, số lượng người sống sót cũng càng ngày càng nhiều.”
“Mãi cho đến khi sự ổn định, sinh sản, kế thừa được bắt đầu trong những năm tháng dài dằng dặc… cuối cùng mới có thể giới vực thẳm của ngày hôm nay.”
Vân Triệt thấp giọng nói: “Những người còn sống sót kia…”
“Không sai.” Trì Vũ Dao nói: “Những người đầu tiên sống sót trong vực thẳm là thần và ma đã rơi vào vực thẳm vì vô vàn lý do khác nhau trong các thời đại xa xôi.”
“Chẳng qua, môi trường vực thẳm khi đó tàn khốc hơn nhiều so với bây giờ, chân thần và ma thần cũng chỉ có thể tồn tại trong một thời gian ngắn. Về sau, khi khu vực sinh địa dần mở rộng, khí tức hủy diệt cũng ngày càng trở nên mỏng manh hơn, thế nhưng không còn chân thần và ma thần nào rơi xuống nữa… Bởi vì vào thời điểm đó, trận ác chiến ma thần đã kết thúc, chân thần đã không còn tồn tại trên thế giới này từ lâu.”
“Ngày nay, chân thần tồn tại trong vực thẳm đều là sinh linh bản địa được sinh ra trong vực thẳm, những chân thần và ma thần sáng tạo ra thế giới vực thẳm kia đều đã ngã xuống từ sớm rồi…”
“Ngoại trừ Uyên Hoàng!”
Vân Triệt khẽ hỏi: “Mạch Bi Trần là cận thần phò tá Uyên Hoàng, chắc là hắn hiểu rất rõ về Uyên Hoàng đúng không?”
Trì Vũ Dao lại lắc đầu: “Uyên Hoàng không có tên, hay nói cách khác, trước giờ chưa từng có ai biết được cái tên của hắn.”
Vân Triệt: “…?”
“Trong nhận thức của tất cả sinh linh vực thẳm cũng như ghi chép về vực thẳm dù có cổ xưa đến đâu, Uyên Hoàng từ đầu đến cuối cũng vẫn chỉ là ‘Uyên Hoàng’, không hề có thêm bất kỳ danh hiệu nào khác.”
“Khỏi phải nói đến kỵ sĩ vực thẳm, ngay cả bốn thần quan tịnh thổ ở gần hắn nhất cũng chưa bao giờ biết tên thật của Uyên Hoàng là gì, hơn cũng cũng không có ai dám hỏi hắn.”
“Dường như đối với Uyên Hoàng mà nói, đó chính là một điều cấm kỵ lớn nhất.”
“Bỏ đi, không quan trọng.” Vân Triệt nói.
Hết chương 2271.