Kỳ thực có thể nói tên thật của Uyên Hoàng là gì không hề quan trọng, nhưng có thể khẳng định rằng thân phân của hắn chính là một chân thần trong thần tộc viễn cổ.
Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Những chân thần và ma thần rơi xuống vực thẳm kia đều đã ngã xuống, song Uyên Hoàng – người sáng tạo ra thế giới vực thẳm sớm nhất, lại sống sót đến tận bây giờ. Không còn gì phải nghi ngờ, thực lực của hắn vượt xa trên cả thần và ma. Vậy thì địa vị trong thần tộc năm đó của hắn nhất định rất cao.”
“Đợi đã, ta sẽ đi xem lại ghi chép viễn cổ về các vị thần có địa vị cao từng rơi xuống vực thẳm. Chắc hẳn số lượng thần có địa vị cao bị trừng phạt bằng cách ném xuống vực thẳm không nhiều, có lẽ không khó để tìm ra manh mối.”
Vân Triệt đột nhiên nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất: “Uyên Hoàng sáng tạo ra thế giới vực thẳm được bao lâu rồi?”
Khoảng thời gian này chính là chiều dài lịch sử của vực thẳm, chắc chắn biên niên sử của thế giới vực thẳm có ghi chép rõ ràng.
“Ba trăm vạn năm.” Trì Vũ Dao trả lời.
“!?” Thời gian này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Vân Triệt.
Bởi vì ba trăm vạn năm trước, thậm chí trận chiến ma thần còn chưa bắt đầu!
Quả nhiên đúng như những gì Thần Thủy Tổ dự đoán, sự sụp đổ pháp tắc của vực thẳm đã bắt đầu từ sớm… mà tác động đến từ trận chiến ma thần lại thúc đẩy mạnh mẽ tốc độ biến đổi của vực thẳm.
Trái lại… thời điểm này lại khá tương tự với lúc Mạt Ách tính kế Kiếp Uyên, đánh nàng ra bên ngoài hỗn độn.
Kiếp Uyên và ma thần dưới trướng nàng có thể sống sót bên ngoài hỗn độn lâu như vậy cũng là nhờ không gian độc lập do Càn Khôn Thứ mở ra bên ngoài hỗn độn.
Thế nhưng ngay cả cường giả như Kiếp Uyên cũng phải chịu thương tích nặng nề tới mức trông hệt như ác quỷ, bởi vậy ma thần dưới trướng nàng càng thêm suy yếu, người còn sống chẳng những ma hồn méo mó, ngay cả tuổi thọ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Trong khi đó, Uyên Hoàng lại có thể sống sót đến tận bây giờ trong vực thẳm vốn dày đặc khí tức hủy diệt từ năm đó…
“Có điều,” Trì Vũ Dao trầm ngâm: “Khoảng thời gian này cũng chỉ có thể dùng để tham khảo, bởi vì có thể nó không hoàn toàn trùng khớp với ba trăm vạn năm trong nhận thức của chúng ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong vực thẳm tồn tại một hiện tượng kỳ lạ có tên là ‘thủy triều đen thời gian’.”
“Thủy triều đen thời gian?” Đây là lần đầu tiên Vân Triệt nghe nói đến năm chữ này.
Nếu như là “thủy triều đen không gian”, có lẽ hắn cũng có thể liên tưởng được đại khái, thế nhưng liên quan đến “thời gian”… đó lại là lĩnh vực mà Vân Triệt chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Trì Vũ Dao giải thích: “Dòng chảy thời gian bằng phẳng và đều đặn từ xưa tới nay, không bị can thiệp bởi bất cứ ngoại lực nào. Đây cũng là một trong những pháp tắc cơ bản mà Thần Thủy Tổ ban tặng khi nàng sáng tạo ra thế giới này.”
“Thế nhưng có lẽ là bởi vì pháp tắc do Thần Thủy Tổ đặt ra bị phá vỡ, cho nên bánh xe thời gian tại vực thẳm không ổn định, có lúc nhanh, có lúc lại chậm, hệt như thủy triều lên xuống theo thời gian.”
“Nói một cách đơn giản, đó là tốc độ thời gian tại vực thẳm sẽ luân chuyển giữa nhanh và chậm theo chu kỳ.”
Vân Triệt suy nghĩ chốc lát, nói: “Nếu là như vậy, có khả năng ba trăm vạn năm của vực thẳm không hoàn toàn trùng khớp với ba trăm vạn năm tại thế giới của chúng ta. Thế nhưng, nếu như thời gian lúc nhanh lúc chậm một cách tuần hoàn, vậy thì tổng thể sẽ không có khác biệt quá lớn.”
“Ngoài ra, cho dù dòng chảy thời gian có nhanh hay chậm, sinh linh trong đó đều không thể trực tiếp cảm nhận được. Bởi vậy, điều này cũng chưa chắc đã chính xác…”
“Ý của ngươi là, điều này không đáng để quan tâm, phải không?” Trì Vũ Dao hỏi.
Vân Triệt không gật đầu, chỉ nhíu mày, đợi nàng nói tiếp.
Hắn đã tiến vào Trụ Thiên Châu hai lần, tốc độ thời gian trôi đi trong đó lúc nào cũng chậm hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, thế nhưng khi ở bên trong, hắn lại thấy không có bất kỳ cảm giác lạ thường nào.
“Hoàn toàn ngược lại.” Trì Vũ Dao nói: “Hồi tưởng lại trận đại chiến ma thần thời đại viễn cổ, cả thế giới đều xảy ra thay đổi mạnh mẽ, không gian sụp đổ vô số lần, thế nhưng bánh xe thời gian vẫn xoay vòng chẳng có chút thay đổi nào.”
“Bởi vì thời gian, là một trong những trật tự cơ bản nhất trên thế giới.”
“Nếu như không có Niết Luân Ma Hồn, có lẽ nhận thức về ‘thủy triều đen thời gian’ tại vực thẳm của ta cũng sẽ giống hệt như ngươi. Thế nhưng, năm chữ ‘thủy triều đen thời gian’ này lại khiến Niết Luân Ma Hồn của ta sản sinh ra một loại cảm giác hồi hộp cực kỳ mãnh liệt.”
“Bời vì, nếu như ngay cả bánh xe thời gian của một thế giới nào đó bắt đầu trở nên hỗn loạn, điều đó đồng nghĩa với việc… toàn bộ trật tự đều sắp sụp đổ.”
Vân Triệt: “…”
“Hơn nữa, thủy triều đen thời gian của vực thẳm càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Lúc ban đầu, thủy triều đen thời gian mấy ngàn năm mới hoạt động một lần, biên độ làm chậm hay tăng tốc cũng đều rất nhỏ. Sau này, chu kỳ hoạt động của nó mỗi lần một ngắn lại, biên độ ‘lên xuống’ cũng ngày càng lớn.”
“Chu kỳ hoạt động lần trước của thủy triều đen thời gian mới chỉ qua có mấy trăm năm ngắn ngủi, song biên độ tăng lên của nó đã đạt tới con số gấp mười lần đáng kinh sợ.”
“… Hóa ra là như vậy.” Vân Triệt lẩm bẩm: “Thủy triều đen thời gian ngày một mạnh hơn khiến cho Uyên Hoàng ý thức được trật tự của thế giới vực thẳm sắp sụp đổ, cho nên hắn mới tìm cách quay trở lại thế giới này bằng mọi giá.”
Hết chương 2272.