Vừa dứt lời, Trì Vũ Dao đột nhiên cảm thấy hai mắt mờ đi, một cơn đau đớn dữ dội truyền tới từ trong hồn hải.
Nàng rên lên một tiếng, đưa tay lên day trán theo bản năng.
“!?” Vân Triệt vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay ngọc ngà của nàng: “Sao vậy?”
“…” Trì Vũ Dao chậm rãi hạ cánh tay xuống, ánh mắt khẽ xao động, đôi môi mấp máy phát ra âm thanh thì thào thất thần: “Gương… gương…”
Vân Triệt khẽ nói: “… Ngươi nghĩ ra gì rồi sao?”
Trì Vũ Dao nhắm mắt lại, một lúc sau mới từ từ mở mắt ra: “Niết Luân Ma Hồn của ta đột nhiên có phản ứng bất thường, hơn nữa còn rất kịch liệt.”
“Huyền khí không gian… gương…” Nàng lẩm bẩm nói: “Bên trong Niết Luân Ma Hồn nhất định có dấu vết liên quan… Ưm!”
Trên gương mặt Trì Vũ Dao hiện rõ vẻ đau đớn.
Niết Luân Ma Hồn mà nàng kế thừa chỉ là một phần rất nhỏ, cho nên ký ức viễn cổ trong đó đều không đầy đủ và cực kỳ mơ hồ.
Nếu như có thể khiến cho Niết Luân Ma Hồn khuyết thiếu xuất hiện phản ứng dữ dội đến vậy, xem ra hiển nhiên món huyền khí không gian có hình dáng như một chiếc gương này chính là một thứ rất quan trọng trong ký ức của Niết Luân Ma Đế.
Nàng ra sức tìm kiếm, thế nhưng ngoại trừ cơn đau đớn kịch liệt đến từ ma hồn ra, trong ký ức của nàng lại không thể tìm thấy chút dấu tích cụ thể nào khác.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa.” Vân Triệt khẽ nói: “Ma hồn bị tổn thương bởi Mạch Bi Trần của ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tốt nhất đừng kích động.”
“Ừm.” Trì Vũ Dao không tiếp tục kiên trì: “Ta muốn nói cho ngươi biết bố cục chung của thế giới vực thẳm hiện giờ trước.”
“Hiện tại không cần.” Vân Triệt nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian, đợi đến khi ma hồn hoàn toàn hồi phục, ngươi nói với ta là được.”
“Biết càng nhiều, tâm trạng của ta nhất định sẽ càng khó bình tĩnh hơn.” Ánh mắt của hắn nhìn ra phía bên ngoài điện: “Khoảng thời gian này, ta sẽ tranh thủ đi làm một số việc mà ta bắt buộc phải làm, thuận tiện… suy nghĩ rõ ràng mỗi bước đi tiếp theo của ta.”
…
Không khí loãng và lạnh, mang theo chút bất an và hoảng hốt.
Vân Triệt đưa mắt nhìn vùng trời đất dưới chân mình, thế nhưng hắn không muốn nghĩ đến việc bây giờ nó đang rơi vào tình trạng hỗn loạn như thế nào.
Hắn duỗi lòng bàn tay ra, sau đó ngơ ngạc nhìn đường vân máu trong lòng bàn tay mình. Trong những ngày yên tĩnh này, thương tích của hắn đã tốt lên rất nhiều, thế nhưng khắp người hắn vẫn bị bao phủ bởi những vết sẹo đáng sợ.
Mỗi khi hắn cho rằng cuộc sống của bản thân cuối cùng cũng đã trở nên yêu bình và tĩnh lặng thì một mối tai họa lớn lại luôn luôn từ trên trời giáng xuống.
Có lẽ, đây chính là cuộc đời đã định trước của hắn.
“Phụ thân…”
Vân Vô Tâm nhẹ nhàng bước tới, lo lắng nhìn hắn.
Vân Triệt không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: “Vô Tâm, ta muốn ra ngoài đi dạo, ngươi đi cùng với ta được không?”
“Vâng.” Vân Vô Tâm ngoan ngoãn gật đầu: “Phụ thân, ngươi muốn đi đâu?”
“…” Sau thoáng chốc im lặng, Vân Triệt rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Đi tới chỗ của Xu Hòa đi.”
Vân Triệt và Vân Vô Tâm đi xuyên qua huyền trận không gian, cùng tới Thương Lan Giới.
Thương Lan Thần Châu vĩnh viễn bị hủy diệt đã định trước Thập Phương Thương Lan Giới không còn tương lai thể nào cũng bị bao trùm trong bầu không khí u ám hơn bao giờ hết.
Trong tầm mắt, dường như ngay cả đám thủ vệ Thương Lan Giới rải rác khắp nơi cũng bị rút mất hồn phách, trong ánh mắt chỉ còn lại sự trống rỗng sâu thẳm.
Sau khi cảm nhận được khí tức của hắn, Thương Xu Hòa nhanh chóng đi tới, bên cạnh nàng chính là Nhụy Y lúc nào cũng như hình với bóng.
“Phu quân, vết thương của ngươi còn chưa lành, nếu có chuyện thì chỉ cần truyền gọi Xu Hòa một tiếng, việc gì phải đích thân tới tận đây.”
Ánh mắt của nàng sốt sắng đảo qua cơ thể Vân Triệt một lượt, sau khi xác định được khí tức của hắn đã ổn định, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xu Hòa di nương cứ yên tâm, thứ mà phụ thân ta mạnh nhất chính là năng lực hồi phục đó.” Vân Vô Tâm cười an ủi.
Tuy rằng đã cố gắng che giấu, thế nhưng Vân Triệt liếc mắt một cái cũng đã nhận ra được nỗi buồn đau trong tâm hồn Thương Xu Hòa.
“Xu Hòa,” Hắn khẽ gọi: “Huynh trưởng của ngươi được an táng ở đâu?”
Đôi mắt ngấn nước đông cứng lại, sau đó, Thương Xu Hòa lắc đầu: “Huynh trưởng khi còn sống không chỉ từng nói một lần, nếu thân thể hắn sau khi chết chỉ có thể bị nhốt một chỗ, vậy thì chẳng phải sẽ rất buồn chán hay sao? Hắn thà rằng được hòa mình vào biển lớn, trôi dạt tới khắp nơi.”
“Bởi vậy, ta không đưa huynh trưởng vào lăng mộ. Thi cốt của hắn đã tự do bay lượn khắp vùng trời đất này rồi. Những gì mà hắn để lại, cũng trôi theo biển lớn hệt như những gì hắn mong ước khi còn sống.”
“…” Vân Triệt hơi mấp máy môi.
Thương Xu Hòa tiếp tục nói: “Trước khi chết, hắn để lại một sợi hồn âm cho ta và tất cả hải thần, nói rằng bản thân hắn chính là tội nhân không thể tha thứ của dòng dõi Thương Lan, cho nên hổ thẹn… không dám để lại bài vị tại Thương Lan.”
Thương Xu Hòa khẽ đảo mắt, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra: “Tất cả, đều theo ý muốn của hắn.”
Một kẻ đã từng là Thích Thiên Thần Đế như hắn, không để lại tro cốt, không vào lăng mộ, cũng không lập bài vị.
Bi thương làm sao, nhưng cũng tiêu sái phóng khoáng làm sao.
Vân Triệt sửng sốt chốc lát, sau đó mỉm cười: “Không hổ danh là hắn.”
Hết chương 2275.