Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2185 - Chương 2277. Chuyến Này Đi, Khó Bói Sao Trăng (1)

Chương 2277. Chuyến này đi, khó bói sao trăng (1)
Chương 2277. Chuyến này đi, khó bói sao trăng (1)

“!!” Hai mắt Vân Vô Tâm rung động kịch liệt, đôi môi hé mở mấy lần, có điều sau đó lại mím chặt lại, cuối cùng không phát ra âm thanh nào.

“Thời gian vực thẳm một lần nữa mở thông đạo dẫn tới nơi này chỉ còn khoảng năm năm nữa.” Vân Triệt chậm rãi nói ra chân tướng cực kỳ tàn khốc, tàn khốc đến mức căn bản không cách nào tuyên cáo cho thế nhân.

Đừng nói là cẩn thận bày mưu tính kế, ngay cả thời gian để do dự hắn cũng chẳng có.

“Ta hiểu.” Biểu cảm của Thương Xu Hòa bình tĩnh như nước, không hề để lộ ra chút cảm xúc kinh hãi nào, giọng nói vẫn dịu dàng mềm mại không một gợn sóng hệt như trước: “Phu quân còn nhớ những gì ta nói năm đó không?”

Vân Triệt: “?”

“So với sức mạnh, đôi mắt này của ngươi mới là thứ vũ khí tốt nhất, khiến con người ta dễ sinh lòng hiếu kỳ và sa ngã.” Thương Xu Hòa nhìn vào đôi mắt Vân Triệt, ánh mắt của nàng vẫn tựa thuở ban đầu, si mê hệt như thế.

“…” Quả thực câu nói này vẫn khắc sâu trong tâm trí của Vân Triệt. Lúc đó khi Thương Xu Hòa thổ lộ, đôi mắt như biển rộng ngập tràn sương mù mơ hồ mà xinh đẹp kia trông hệt như linh hồn sâu xa và bí ẩn vô tận của nàng.

Đây là lời khuyên duy nhất của nàng.

“Lần đầu xuống vực thẳm, phu quân thiên hạ vô song tại thế giới này nhất định sẽ trở nên cô độc và yếu đuối.” Thương Xu Hòa dịu dàng nói: “Thế nhưng ta tin chắc rằng, hành trình đến với vực thẳm đối với phu quân mà nói sẽ mịt mù tăm tối, song lại không hề khó khăn. Bởi vì điểm mạnh của phu quân, vĩnh viễn không chỉ dừng lại ở thực lực không ngừng tiến bộ.”



Vân Triệt và Vân Vô Tâm rời đi, Thương Xu Hòa dịu dàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Vân Triệt rất lâu rất rất lâu.

“Tiểu thư,” Nhụy Y rốt cuộc cũng lên tiếng, lo lắng nói: “Ta… ta… ta hơi sợ.”

Thương Xu Hòa mỉm cười: “Năm đó ta mệnh yểu, ngươi quyết ý đi theo ta, sao không sợ hãi chút nào; năm đó ngươi tức giận với phu quân ta, oán trách trong lúc phẫn nộ, cũng không sợ hãi chút nào. Vì sao lúc này lại cảm thấy sợ hãi?”

“Lúc đó và bây giờ sao có thể giống nhau.” Nhụy Y buồn bã nói: “Tiểu thư cuối cùng cũng bình an vô sự, vừa mới bắt đầu cuộc sống chân chính, sao lại… nhiều thăng trầm đến thế.”

Nàng nhìn phương hướng mà ánh mắt Thương Xu Hòa dõi theo: “Chuyến này Vân Đế sẽ đi cùng ai đây? Chí ít, Ma Hậu nhất định sẽ ở bên cạnh hắn, có như vậy mới khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.”

Thương Xu Hòa lắc đầu: “Hắn chắc chắn sẽ đi một mình.”

“…!” Nhụy Y kinh ngạc.

“Nhụy Y,” Thương Xu Hòa quay người lại: “Cùng ta đi đến một nơi.”

“Đi đâu?” Nhụy Y vô thức hỏi.

Thương Xu Hòa mỉm cười dịu dàng: “Đi chuẩn bị một số thứ ngon và thú vị cho hắn.”

“Hả?” Nhụy Y sửng sốt.

“Chúng ta gần như không hay biết gì về vực thẳm.” Thương Xu Hòa nói: “Thế nhưng thất tình và lục dục đều sẽ có mối liên hệ với nhau dù ở bất kỳ thế giới nào, ở bất kỳ vị diện nào, đối với bất kỳ sinh linh nào. Những thứ này vừa có thể giúp hắn kết giao nhiều bằng hữu hơn, vừa có thể thu hút nữ tử trong quá trình hắn không ngừng tiến bộ.”

Nhụy Y mở to mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt với nụ cười mỉm của Thương Xu Hòa: “Tiểu thư, ngươi… thật sự không hề lo lắng và sợ hãi chút nào sao?”

“Hắn đã quyết tâm, lo lắng hay sợ hãi cũng vô ích.” Thương Xu Hòa vẫn mỉm cười nói: “Đối với ta mà nói, lo lắng lớn nhất chính là sau khi xuống vực thẳm hư vô, liệu rằng hắn có thể bình an vô sự đi tới thế giới được gọi là vực thẳm kia không?”

“Nếu như có thể bình an tới đó, chuyện của sau này, ta lại chẳng lo lắng đến thế.”

“Vì sao chứ?” Nhụy Y không hiểu hỏi. Mạch Bi Trần khủng bố như vậy, song lại chỉ là một “kỵ sĩ thủ hộ” nhỏ nhoi của vực thẳm, vậy thì chắc hẳn nơi đó là một thế giới đáng sợ biết bao, kinh thế hãi tục biết bao.

“Bởi vì, phu quân của ta, Vân Đế của các ngươi, tuổi tác của hắn, mới chỉ có nửa giáp mà thôi.” Đôi mắt Thương Xu Hòa mông lung: “Làm gì có ai tin được rằng một người tuổi mới nửa giáp như hắn lại có thể trở thành vị đế vương đệ nhất thiên cổ trong vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi, cũng làm gì có cường giả cao ngạo nào sinh lòng cảnh giác với một ‘đứa trẻ’ mới nửa giáp đâu.”

“Ma Hậu nhất định sẽ dạy hắn tận dụng tốt điều này.”



Sau khi rời khỏi Thập Phương Thương Lan Giới, Vân Vô Tâm không thể kiềm chế được nữa. Nàng siết chặt ống tay áo phụ thân, phát ra giọng nói run rẩy bất an: “Phụ thân, ngươi… thật sự phải đi tới đó sao?”

Vân Triệt nhìn vào đôi mắt nữ nhi, rất bình tĩnh nói: “Ta không còn lựa chọn thứ hai.”

“…” Ánh mắt của Vân Vô Tâm càng thêm run rẩy, không biết nên nói gì.

Hắn nắm lấy bàn tay của Vân Vô Tâm: “Ngoại trừ không còn lựa chọn nào khác ra, bản thân ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Vân Triệt ngẩng đầu dời tầm mắt, nhìn về phía chân trời mờ tối: “Vô Tâm, bên cạnh ta, có các ngươi bầu bạn; sau lưng ta, có vô số tùy tùng; dưới chân ta, kẻ quy hàng và tôn thờ lại càng nhiều không đếm xuể.”

“Nhưng thực ra, trong tiềm thức, ta vẫn luôn cảm thấy bản thân rất cô độc.”

“Truyền thừa của Thần Sáng Thế và Ma Đế khiến ta vô thức coi thường mọi thứ từ trong tiềm thức, đặc biệt là sau khi trở thành Vân Đế, ta một mình đứng trên đỉnh cao, vạn vật đều trở nên nhỏ bé.”

“Phụ thân vốn đã có tư cách như vậy, tất cả đều là những gì phụ thân xứng đáng nhận được.” Vân Vô Tâm nói.
Hết chương 2277.
Bình Luận (0)
Comment