Vân Triệt mỉm cười: “Có lẽ trong mắt bất cứ người nào, cũng đều là như vậy. Mà nhận thức tương đồng với điều đó chính là… chuyện người khác có thể làm được, ta cũng có thể làm được. Nếu như ngay cả ta cũng không làm được, vậy thì không một ai trên thế giới này có thể làm được.”
“Chẳng hạn như, đối mặt với tai họa vực thẳm đột ngột ập tới này, ta vốn cho rằng ngay cả ta cũng lực bất tòng tâm, vậy thì thế giới này cũng sẽ không còn chút hy vọng nào.”
“Ta sai rồi.” Vân Triệt cụp mắt, nhìn không gian vô tận dưới chân mình: “Thế giới này, chưa bao giờ là của một mình ta. Vận mệnh của nó, cũng chưa bao giờ do một mình ta quyết định.”
“Không có sự hy sinh bằng cả tính mạnh để cứu giúp của Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam và hai vị tiền bối Thiên Diệp, ta đã chết dưới tay Mạch Bi Trần từ lâu.”
“Không có thần lực không gian của Thủy Mị Âm, ngay cả ta cũng không có hy vọng trốn thoát.”
“Không có Thương Thích Thiên và Hỏa Phá Vân, chỉ dựa vào sức lực của một mình ta, tất cả cũng chỉ có thể rơi xuống kết cục tuyệt vọng nhất.”
“Thậm chí… nếu như không có Ma Hậu dùng cái danh Vân Đế của ta, ta căn bản không có năng lực khống chế thế giới này, chỉ có thể khiến mọi thứ trở nên dao động trong sự hỗn loạn và bất an dài lâu mà thôi.”
“Không phải, không phải như vậy.” Vân Vô Tâm nắm lấy bàn tay của phụ thân, ra sức lắc đầu: “Trên thế giới này quả thực có quá nhiều chuyện chỉ có mình phụ thân mới có thể làm được, cũng chỉ có phụ thân mới có tư cách trở thành đế vương.
Người nắm vai trò chủ chốt có thể hóa giải được mối tai họa này cũng chỉ có một mình phụ thân mà thôi! Ngươi không được phủ nhận mình như vậy.”
“Nghĩ cái gì vậy.” Vân Triệt vươn tay xoa đỉnh đầu nữ nhi, cười nói: “Ta phủ nhận mình lúc nào chứ? Phụ thân ngươi thiên hạ vô song, không một ai có thể phủ nhận điều này. Chẳng qua ta lại một lần nữa hiểu rõ được những việc mà mình nhất định phải hiểu mà thôi.”
Vân Vô Tâm vội vàng đưa tay bảo vệ mái tóc đen sắp rối tung của mình, lí nhí nói: “Ta có còn là trẻ con nữa đâu.”
Vân Triệt tiếp tục nói: “Người kích thích ta nhất, chính là Thương Thích Thiên.”
“Trong mắt thế nhân, hắn điên cuồng ngạo mạn, là kẻ bỉ ổi nhất, cũng là kẻ không xứng trở thành Thần Đế nhất. Trước tai họa, hắn là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, cũng là kẻ đầu tiên quy hàng. Trong những năm tháng dưới trướng ta, danh xưng nhiều nhất của hắn trong miệng thế nhân chính là thứ chó săn vô sỉ.”
“Trong khi đó, bản thân hắn lại chưa từng dùng quyền uy của Thương Lan để kiểm soát miệng lưỡi thế nhân, cũng chưa từng biện bạch cho bản thân mình. Bởi vì, hắn chẳng bao giờ thèm quan tâm ánh mắt của người đời.”
“Có điều khi đối mặt với sự xâm lược của thế giới bên ngoài, hạng người ngày thường chính nghĩa kia lại đồng loạt không chiến mà lùi, quỳ gối đầu hàng. Thế nhưng Thương Thích Thiên vô sỉ trong lời nói của bọn chúng, lại dùng tính mạng của hắn và tương lai của Thương Lan để chống đỡ chút tôn nghiêm cuối cùng của thế giới này.”
“Cũng khiến vô số kẻ tự xưng cao ngạo phải cảm thấy hổ thẹn khi nhắc đến ba chữ ‘Thương Thích Thiên’ suốt quãng đời còn lại.”
Hắn đưa tay ôm lấy bả vai mềm mại của nữ nhi, nhẹ nhàng nói: “Thương Thích Thiên là quân thần của đế vương, là con dân của thế giới này. Hắn đã như vậy, vi phụ là đế vương của thế giới này, cho lên lại càng phải gánh vác trách nhiệm của một vị đế vương.”
“Bởi vậy, Vô Tâm, nữ nhi của ta…” Hắn mỉm cười: “Ta sớm đã không xứng là một người phụ thân tốt, thế nhưng chí ít, ta vẫn còn cơ hội để trở thành một vị đế vương có trách nhiệm, đúng không?”
“…” Đôi môi Vân Vô Tâm run rẩy, một lát sau, hai hàng lệ trong đôi mắt ngập tràn sương mù của nàng chảy xuôi xuống khuôn mặt trắng nõn như tuyết.
Năm nàng mười một tuổi, khi hắn tìm thấy nàng, hắn đã ôm nàng thật chặt và hứa hẹn bằng tất cả ý chí của mình rằng, hắn sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để bù đắp cho những gì mà hắn nợ nàng, cũng không bao giờ để vuột mất nàng khỏi sinh mệnh của mình nữa.
Thế nhưng, hắn không làm được.
Trước khi trở về Thần Giới, hắn trịnh trọng đảm bảo với nàng rằng, sau khi mọi chuyện giải quyết xong, hắn sẽ nhanh chóng quay trở lại, sau đó luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, không bao giờ xa cách nữa.
Thế nhưng một khi đi, lại là bặt vô âm tín.
Sau khi trở thành Vân Đế, hắn lại áy náy hứa hẹn với nàng bằng một thứ giọng điệu ngay cả bản thân hắn cũng không thể nghi ngờ, “lần này, hắn sẽ không bao giờ rời đi nữa, cũng không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng nữa.”
Thế nhưng…
Hắn lại hết lần này tới lần khác cảm thấy hổ thẹn với người mà hắn không muốn hổ thẹn nhất.
“Ngươi có phải là một ngươi phụ thân tốt hay không, không phải ngươi nói là được.” Nàng ngẩng đầu lên, nén nước mắt nói: “Chỉ có ta nói mới được tính.”
Vân Triệt: “…”
“Những lời đảm bảo hứa hẹn trước đó có thể không tính.” Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Vân Triệt xuyên qua lớp sương mù: “Có điều lần này… lần này… ngươi nhất định phải bình an vô sự trở về.”
“Dù cho có khó khăn thế nào… dù cho có mất bao lâu, ngươi cũng phải trở về.”
Hết chương 2278.