Nàng đã cố gắng kìm nén, thế nhưng nước mắt vẫn cứ lã chã tuôn rơi, nàng thật sự không thể tưởng tượng được, cũng không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra sau khi phụ thân nàng rơi xuống vực thẳm đáng sợ…
“Chỉ cần là ngươi thì có thể làm được,” Nàng nói bằng giọng khóc run run, cố nặn ra từng chữ một: “Ngươi chính là… người phụ thân tốt nhất trên đời này.”
“…” Hô hấp của Vân Triệt trở nên gấp gáp và hỗn loạn, năm ngón tay khẽ run siết chặt lại.
Vân Vô Tâm nghiêng người về phía trước, dựa vào lồng ngực của Vân Triệt: “Phụ thân, ngươi sẵn lòng trở thành một vị đế vương có trách nhiệm, vậy thì ngươi nhất định cũng sẵn lòng trở thành một người phụ thân tốt nhất của ta, đúng không?”VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Vân Triệt mở rộng vòng tay, lặng lẽ ôm chặt lấy nữ nhi của mình. Hắn nhắm mắt lại, nhỏ giọng thầm thì bên tai nàng: “Ta đương nhiên sẽ quay trở về. Bởi vì vùng trời đất này, tồn tại một mối vướng bận mà ta vĩnh viễn không thể buông bỏ.”
“Ừm!”
Vân Vô Tâm vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve viên Lưu Âm Thạch ba màu mà Vân Triệt vẫn luôn đeo trên cổ: “Khi nào ngươi không còn cảm thấy luyến tiếc sinh mệnh của mình nữa, vậy thì hãy lắng nghe âm thanh bên trong Lưu Âm Thạch, sau đó nhớ tới tất cả những gì mà ngươi nói với ta hôm nay.”
“Được.” Vân Triệt nghiêm túc gật đầu.
…
Sau khi rời khỏi Nam Thần Vực, Vân Triệt dẫn theo Vân Vô Tâm trở về Lam Cực Tinh, đáp xuống Huyễn Yêu Giới.
“Vô Tâm, ngươi nói chuyện này cho mẫu thân và các sư phụ biết trước đi.”
Lúc này đây, trên gương mặt Vân Đế đứng đầu thiên hạ cũng không thể che giấu được sự lo lắng của mình: “Đặc biệt là Thải Y a di, nàng là người bướng bỉnh nhất, cho nên tốt nhất là ngươi nên nói với nàng đầu tiên.”
Chuyến rời đi lần này khác hẳn với những lần trước, bởi vì khoảnh khắc rơi xuống vực thẳm đã là cửu tử nhất sinh.
“Biết rồi.” Vân Vô Tâm bật cười, an ủi nỗi lòng của Vân Triệt: “Sở trường của phụ thân là dỗ dành nữ nhất, lát nữa nhất định phải cố lên đó.”
Vân Triệt nở một nụ cười vừa bối rối, vừa gượng gạo.
Vân Vô Tâm bay đi. Vân Triệt ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời trong xanh không một bóng mây… Thế giới của hắn, cuộc đời của hắn, rốt cuộc đến khi nào mới thật sự bình yên đây.
“Triệt Nhi, ngươi về rồi.” Một giọng nói vừa dịu dàng vừa trầm thấp vang lên từ phía sau lưng.
Vân Triệt quay người lại, nhìn Vân Khinh Hồng đang mỉm cười: “Phụ thân.”
Vân Khinh Hồng gật đầu, nói: “Chuyện xảy ra ở Thần Giới, ta cũng có nghe nói qua. Thế nhưng ta cũng hiểu rõ, tình hình thực tế chắc chắn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với những gì bọn họ nói với ta.”
“Đúng là cực kỳ nguy hiểm.” Vân Triệt nói: “Những cũng may đã qua rồi.”
“Vẫn chưa hề qua.” Vân Khinh Hồng nhìn hắn: “Có thể khiến ánh mắt của ngươi trở nên u ám như vậy… đó không phải là kết thúc, mà mới chỉ là bắt đầu, đúng không?”
Người hiểu nhi tử nhất không ai ngoài phụ thân.
Dù rằng Vân Triệt đã trở thành Vân Đế, song người trước mặt đây vẫn mãi là phụ thân của hắn.
Vân Khinh Hồng bước tới, bình tĩnh nói: “Có gì muốn nói cứ việc nói thẳng. Với ta, ngươi không cần phải kiêng dè hay giấu diếm gì cả, cho dù có có là thứ ngay cả ta cũng chẳng thể lý giải nổi.”
Vân Triệt rũ mắt hồi lâu, nói: “Phụ thân, năm đó lúc ngươi và nương khó khăn nhất, ngươi đã làm thế nào để luôn giữ được vẻ thong dong như vậy?”
“Thong dong?” Vân Khinh Hồng lắc đầu rồi cười: “Ngươi cũng biết, có thể thong dong hay không không nằm ở việc có thể nắm bắt tất cả, mà là đã hoàn toàn tuyệt vọng.”
Vân Triệt: “…”
“Năm đó, ta và nương ngươi trúng độc, sức mạnh và sức sống chẳng còn lại được bao nhiêu. Hoài Vương nắm quyền, Vân gia nội loạn liên miên, vận mệnh của Tiểu Yêu Hậu cũng lâm nguy. Ta tận mắt chứng kiến mọi thứ, nhưng tất cả những gì ta nhận lại được chỉ có hai chữ ‘tuyệt vọng’.”
“Bởi vì tuyệt vọng, cho nên mới không sợ hãi.”
“Sự xuất hiện của ngươi chính là ân điển mà ông trời ban tặng nằm ngoài sự tính toán và giãy giụa đấu tranh.”
Hắn vươn tay, dùng sức vỗ bả vai Vân Triệt: “Mà ngươi, ít nhất vẫn còn hy vọng, vẫn còn có cơ hội dốc toàn lực để sức giành chiến thắng, đúng không?”
“Đúng,” Vân Triệt hơi ngẩng đầu lên: “Ít nhất, vẫn còn hy vọng.”
“Vậy là đủ rồi.” Vân Khinh Hồng cười nói: “Khi đã xác định được kế tiếp nên làm gì, sau đó cứ nỗ lực hết sức, về phần kết quả cuối cùng có như ý muốn hay không thì không một ai có thể đoán trước được. Nếu đã như vậy, ngươi không cần quá lo nghĩ xa vời đến tương lai, chỉ cần tập trung cho hiện tại là được.”
“Ngươi cũng có thể coi đó như một chuyến hành trình đột phá nhận thức và tầm nhìn của bản thân.”
“Hơn nữa, ngươi của lúc này đây có địa vị cao nhất, đó là đế vương của thế giới này. Việc mà ngươi sắp phải làm, cũng như nhất định phải làm, chính là cứu thế giới này thoát khỏi tai ương.”
“Bởi vậy, sau khi quyết đoán đưa ra quyết định, thứ mà ngươi nên vứt bỏ đầu tiên chính là lo trước lo sau, lo được lo mất.”
Vân Khinh Hồng nhìn vào đôi mắt nhi tử, bàn tay to lớn đặt lên vai hắn: “Ngươi phải tin rằng, những người bên cạnh ngươi, mạnh mẽ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Ít nhất, phụ thân ngươi tuy yếu ớt, nhưng bờ vai của hắn rất vững chắc, đủ để tiếp tục chống đỡ vận mệnh của Vân gia tối thiểu mấy vạn năm nữa.”
“…” Vân Triệt xúc động, trong lồng ngừng như có sương mù tản ra: “Phụ thân, ta hiểu rồi.”
Vân Khinh Hồng gật đầu, phụ tử hai người nhìn nhau cười.
Hết chương 2279.