Đúng lúc này, một âm thanh ầm ầm nhanh chóng truyền tới từ phía xa, kèm theo đó là nhiệt độ không khí gấp rút tăng vọt lên.
Vân Khinh Hồng nhướn mày, bóng dáng gần như biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại một câu nói nhẹ nhàng: “Chuyện này ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình, vi phụ bụng thì thương nhưng không giúp nổi, ha ha ha ha.”
Ầm ầm!
Tiểu Yêu Hậu mang theo một làn sóng nhiệt đáp xuống đất, làm rung chuyển cả Vân gia.
…
Đông Thần Vực, Viêm Thần Giới.
Bia mộ của Hỏa Phá Vân được dựng lên trước Táng Thần Hỏa Ngục.
Chính tại đây, hắn đã nhận được ân điển từ linh hồn của Kim Ô, cũng từng tự nói với mình rằng sẽ sẵn lòng yên giấc ngàn thu tại Táng Thần Hỏa Ngục.
Không có sự tồn tại của Hỏa Phá Vân, dường như khí tức hừng hực từ xưa đến nay của Viêm Thần Giới cũng trở nên trầm lắng hơn rất nhiều.
Ngay cả vương điện Viên Thần được xây dựng cho Hỏa Phá Vân, lúc này đây cũng âm u đầy tử khí.
Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải, Hỏa Như Liệt đều có mặt ở đây, thế nhưng đại điện nơi ba vị tông chủ tập trung lại tràn ngập sự tĩnh mịch khiến tâm hồn con người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Phá Vân đã đi, Viêm Giới không vương.” Hỏa Như Liệt nhìn lên đỉnh đại điện, ánh mắt mất hết tinh thần, trong đầu hiện lên hình ảnh Hỏa Phá Vân lên ngôi vương trong chính tòa đại điện này: “Sau khi cánh cửa của vương điện đóng lại, không biết đến năm nào mới một lần nữa thấy được ánh sáng mặt trời.”
Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải đều im lặng không nói gì.
Bọn họ đều hiểu rõ hơn ai hết, truyền thừa trên người Hỏa Phá Vân đã không thể lại xuất hiện, thậm chí… hắn còn không để lại một đứa con nào kế thừa huyết mạch Kim Ô của mình.
Viêm Thần Giới đời sau, khó mà xuất hiện Thần Chủ.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, một khi vương điện đóng kín, có lẽ sẽ không có ngày mở cửa trở lại.
Cho dù thật sự may mắn có được một vị Thần Chủ khác xuất hiện, vậy thì cũng tuyệt đối không thể đạt đến trình độ cao như của Hỏa Phá Vân.
Phút chốc đỉnh cao của Viêm Thần Giới, ngắn ngủi hệt như hoa quỳnh.
Thế nhưng, các giới khắp bốn vực, cho dù là ngàn đời sau, cũng không có ai dám khinh thường Viêm Thần Giới đột nhiên suy tàn. Bởi vì cái giá mà Giới Vương của Viêm Thần Giới phải trả sau khi nở rộ như một bông hoa quỳnh trong đêm tối, chính là vì để cứu rỗi thế giới này.
Lúc này, bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân đều đều chậm rãi.
Lúc đối phương tới gần, ba vị tông chủ đều không ai nhận ra, mãi cho đến khi tiếng bước chân rõ ràng vang lên bên tai, bọn họ mới kinh ngạc quay đầu lại, sau đó sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Ba người cùng lúc hành lễ: “Bái kiến Vân Đế. Không hay tin Vân Đế giá lâm, thất lễ không nghênh đón từ xa, trong lòng vô cùng sợ hãi.”
Người đến đây không ai khác chính là Vân Triệt.
Hắn không tới một mình, bên cạnh hắn chính là một nữ tử mặc đồ đỏ mà bọn họ chưa từng thấy trước đây.
Dáng dấp tiên tử, dung mạo như mơ… khiến ánh mắt vừa giao nhau trong chốc lát đã không dám tiếp tục nhìn.
Thế nhưng trong lòng bọn họ tin chắc rằng, người có dáng vẻ phong hoa tuyệt đại như vậy, hơn nữa còn đứng cạnh Vân Đế, chắc chắn thân phận không hề tầm thường.
“Đứng dậy đi, không cần đa lễ.”
Vân Triệt còn chưa di chuyển, một luồng khí tràng vô hình đã nâng ba vị tông chủ đứng lên. Hắn đưa mắt về phía sau, nhìn tòa đại điện Viêm Thần thuộc về Hỏa Phá Vân.
Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến nơi này.
“Không biết Vân Đế tới đây có gì phân phó?” Diễm Vạn Thương mở miệng hỏi. Kẻ trước giờ vẫn luôn lo sợ khó yên khi đối mặt với Vân Triệt như hắn, biểu cảm lúc này đây lại có chút nặng nề kìm nén.
Đau thương chẳng bằng chết tâm, đúng như những gì Vân Khinh Hồng nói, tuyệt vọng rồi tất nhiên sẽ không sợ.
Viêm Tuyệt Hải vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt hết lần này tới lần khác liếc nhìn nữ tử mặc đồ đỏ đứng bên cạnh Vân Triệt, bởi vì trên bộ váy lộng lẫy màu đỏ như ráng mây kia có in thần văn của Phượng Hoàng.
Vân Triệt thu hồi ánh mắt, nói: “Đại điện này nguy nga tráng lệ, chắc chắn các ngươi đã bỏ ra không ít tâm huyết. Nếu cứ như vậy mà đóng lại, vậy thì quá đáng tiếc.”
“Hầy.” Hỏa Như Liệt thở dài lắc đầu: “Tòa đại điện này tồn tại vì đế vương của Viêm Thần Giới. Đế vương đã không còn, nó cũng nên chìm vào tĩnh lặng đi thôi.”
Quả thật bọn họ đã dành bao tâm huyết cho tòa vương điện Viêm Thần này. Trong tiềm thức của ba người, sau Hỏa Phá Vân, không một ai xứng sống ở đây.
“Ba vị tông chủ đừng bi quan như vậy.” Vân Triệt nói: “Viêm Thần Giới đã không còn Phá Vân huynh, nhưng điều đó không có nghĩa là tương lai đã hoàn toàn chấm dứt.”
“Linh hồn của Chu Tước, Phượng Hoàng và Kim Ô cuối cùng còn lại trên thế giới này đều đã biến mất. Phá Vân không để lại huyết mạch, truyền thừa Kim Ô trên người hắn cũng vì vậy mà vĩnh viễn đứt đoạn… Viêm Thần nào còn hy vọng gì?” Hỏa Như Liệt đau lòng nói.
Vân Triệt xoay người, trong mắt lóe lên ánh lửa, giải trừ kết giới bảo vệ trên người Phượng Tuyết Nhi.
Một luồng thần tức Phượng Hoàng thuần khiết toát ra từ cơ thể nàng, khiến ba vị tông chủ Viêm Thần đồng loạt đột ngột nhìn qua.
Phượng Tuyết Nhi không nói lời nào, đôi mắt của nàng hóa thành ngọn lửa, cơ thể bùng cháy như ráng mây đỏ, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình bóng Phượng Hoàng thần thánh nồng đậm hệt như thực chất, kèm theo đó là một tiếng gáy vang dội tỏ rõ uy nghiêm.
“A… A!!”
Ba vị tông chủ mất khống chế cùng lúc thốt lên, ngọn lửa đỏ rực phản chiếu đôi đồng tử phóng to tới mức như sắp vỡ tan của bọn họ.
“Ba vị tông chủ,” Vân Triệt nhìn ba người đã triệt để kinh hãi: “Khí tức Phượng Hoàng trên người nàng, so sánh với khí tức Kim Ô trên người Phá Vân huynh… thế nào?”
“…” Viêm Tuyệt Hải há to miệng. Tới khi giọng nói của Vân Triệt vang lên bên tai, hắn khó khăn xoay cái cổ cứng nhắc lại, mấy nhịp thở sau mới gian nan lên tiếng: “Nàng… nàng… nàng… là ai?”
“Nàng tên là Phượng Tuyết Nhi.” Vân Triệt nắm lấy tay Phượng Tuyết Nhi: “Là một trong những thê tử của ta.”
Ực!
Yết hầu của ba vị tông chủ cùng lúc chuyển động, thế nhưng ai nấy đều không dám quên lễ nghi, vội vàng khom người hành lễ: “Bái kiến Đế Phi.”
“Ba vị tiền bối không cần làm vậy.” Phượng Tuyết Nhi nói: “Lễ này vãn bối khó nhận.”
Đối mặt với ba người đã kinh ngạc tới mức suy nghĩ hỗn loạn, Vân Triệt chậm rãi nói: “Nàng giống với Phá Vân huynh, truyền thừa trên người nàng chính là ân điển hoàn chỉnh của linh hồn Phượng Hoàng.”
Viêm Tuyệt Hải liên tục mấp máy môi, nhưng lại hoàn toàn không thể nói lên lời trong sự kích động tột độ.
“Huyết mạch Phượng Hoàng và thần hồn Phượng Hoàng của nàng đều không thua kém gì truyền thừa Kim Ô của Phá Vân huynh, chẳng qua nàng vẫn luôn sống ở hạ giới, cho nên tu vi huyền đạo cũng bị hạn chế ở trình độ hạ giới.”
Nếu không phải Hỏa Phá Vân chết, có lẽ hắn tuyệt đối sẽ không để Phượng Tuyết Nhi bị cuốn vào vũng lầy của Thần Giới.
Hết chương 2280.