.
._111__1" class="block_" lang="en">Trang 111# 1
Chương 221: Chôn diệt
Huyền viêm màu đỏ và huyền viêm màu lam không chỉ về uy lực không giống nhau, càng là mức độ không giống nhau. Huyền lực phòng ngự của Linh Huyền cảnh có thể chống đỡ xích viêm cao uy trên phạm vi lớn, nhưng ở trước mặt lam viêm thấp uy, cũng thường thường sẽ như giấy mỏng dễ dàng bị đốt hủy.
Theo lam viêm phong bạo nhanh chóng khuếch tán, Vân Triệt cũng liên tiếp lui về phía sau, từng bước một bị ép đến bên cạnh vách chắn huyền lực, Phần Tuyệt Bích cười to một tiếng, thân thể bỗng nhiên trở nên mơ hồ, bên trong huyền viêm màu lam bùng lên, bỗng nhiên xuất hiện mảng lớn bóng dáng của hắn, hắn giống như biến thành phân thân số lượng lớn trong biển lửa màu lam này.
Đương nhiên, những “Phân thân” này chẳng qua là hắn lấy huyền viêm màu lam biến ảo mà ra, nhưng bởi vì cực kỳ tương tự với bản thể của hắn, cho nên hư thực khó phân biệt với chân thân, đủ để dễ dàng xáo trộn tầm mắt đối thủ, khiến đối thủ hoa cả mắt, không cách nào hạ thủ. “Phân thân” từ vài cái đến mười mấy cái, rồi đến mấy chục cái, toàn bộ dao động hỗn loạn trong biển lửa màu lam, lướt trên vô số chuỗi quang ảnh màu lam, dưới phân thân che giấu và quấy nhiễu, chân thân từ những phương vị khác nhau từng đao một bổ về phía Vân Triệt, khiến Vân Triệt đang từng bước lui về phía sau rơi vào cực kỳ nguy hiểm.
- Đây là huyền kỹ thân pháp hạch tâm “Phần ảnh huyễn thân” của Phần Thiên môn? Quả thật quá kinh khủng! Nhất là dưới trạng thái khu vực đối chiến có hạn chế, quả thật làm cho người ta tuyệt vọng.
- Không hổ là Phần Thiên môn, huyền kỹ kinh người tuyệt diệu này, những tông môn chúng ta tuyệt đối không có khả năng sánh bằng.
Mắt nhìn vào cục diện, Vân Triệt đã cơ bản bị ép vào tuyệt cảnh, đoán chừng cũng kiên trì không được thời gian mấy hơi, Phần Tuyệt Bích thoải mái thắng đã thành kết cục đã định. Phần Tuyệt Thành cười nhẹ:
- Chậc, Phần ảnh huyễn thân của nhị đệ lại đã đến cảnh giới như vậy, khiến cho ta người làm huynh trưởng đều lắp bắp kinh hãi.
- Sở dĩ trong vòng ba tháng huyền lực của Tuyệt Bích không hề tăng lên, đều là do tu luyện huyền viêm và Phần ảnh huyễn thân, bằng không, hắn tất nhiên đã đạt tới Linh Huyền cảnh cấp chín. Trước lúc xuất phát, môn chủ đã nói đến chuyện này với ta, ta còn không hề để vào trong lòng, không nghĩ tới, hắn lại đã đạt tới cảnh giới như thế, chỉ sợ cho dù là Tẫn nhi, cũng không nhất định là đối thủ của hắn, ta cũng nhìn nhầm. Xem ra, trước là ta lo lắng vô ích.
Phần Mạc Ly thỏa mãn gật đầu, thần sắc trên mặt trở nên đặc biệt thoải mái. Phần Tuyệt Bích phóng xuất ra huyền viêm màu lam, lại thi triển Phần ảnh huyễn thân đến mức độ như thế này, trận chiến này, đã vốn không có khả năng thua.
Rầm!
Một tiếng động tĩnh rất nhỏ, sau lưng Vân Triệt đụng vào vách chắn huyền lực trong suốt, đến nơi này, đã là lui đến không thể lui, mà huyền viêm màu lam, còn cách hắn không đến một trượng. Sức nóng khủng bố kia hòa tan từng chút một đài thạch cứng rắn dưới chân.
- Ái chà chà, vũ đài này cũng thật sự quá nhỏ, trò chơi mèo vờn chuột này mới vừa bắt đầu được một lúc như vậy, lại kết thúc, thật sự có phần không thú vị. Càng không thú vị chính là, ngươi thậm chí ngay cả một tiếng hét thảm cũng chưa phát ra, thật sự rất không phối hợp.
Trong biển lửa màu lam, hơn mười hỏa diễm ảnh giao hòa chớp động, âm thanh trêu tức không biết phát ra từ trong miệng bóng dáng nào trong đó:
- Bản thân ngươi đã không chịu kêu, ta đây liền đến giúp ngươi một tay, thét lên tuyệt vọng thỏa thích cho ta đi, ha ha ha ha…
- Phần Thiên trảm!!
Hỏa diễm màu lam vốn cháy bùng nháy mắt nổ bùng lên, theo quỷ viêm đao trong tay Phần Tuyệt Bích vung lên, nâng lên sóng lửa vĩ đại cao vài trượng, đánh về phía Vân Triệt bị ép đến bên góc.
Phần Tuyệt Bích cuồng tiếu, hắn giống như đã thấy được một giây sau, toàn thân Vân Triệt bị Phần Thiên viêm màu lam cắn nuốt, nhất là khuôn mặt tiểu bạch kiểm kia, sẽ bị lam viêm “Chiếu cố trọng điểm”, đốt cháy đen hoàn toàn, diện mạo khác hẳn.
Tất cả đều trong dự liệu và chủ trương của hắn, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, nếu nhất định phải nói tới một lời nào đó không được hoàn mỹ, chính là cho tới bây giờ, hắn đều không nhìn thấy được một chút vẻ sợ hãi từ trên mặt Vân Triệt, cho đến khi bị ép vào góc chết, thần sắc của hắn đều bình tĩnh lạ thường, điều này khiến cho “Cảm giác thành tựu” của hắn hơi có phần suy giảm.
Mà khi lam viêm sắp cắn nuốt Vân Triệt, ánh mắt của hắn cuối cùng không còn bình tĩnh nữa, nhưng lộ ra hoàn toàn không phải là hoảng sợ và tuyệt vọng mà Phần Tuyệt Bích muốn nhìn thấy, ngược lại là… Một nụ cười lạnh trào phúng.
- Đây thật đúng là một trò chơi mèo vờn chuột, chẳng qua, ngươi có vẻ nghĩ sai ai mới là chuột rồi!
Giọng nói miệt thị xuyên thấu sóng khí nóng rực, rót vào trong hai tai của Phần Tuyệt Bích, vào lúc này Vân Triệt bỗng nhiên tiến lên trước một bước, trọng kiếm vung ra, hung mãnh chém tới.
Xoẹt!!
Theo trọng kiếm vung lên, không gian vặn vẹo rất nhỏ, không khí điên cuồng bạo động, một âm thanh giống như tiếng vải vóc xé rách vang lên, huyền viêm khủng bố đánh về phía Vân Triệt kia hoàn toàn bị trọng kiếm trực tiếp cắt rách, sau đó như ảo ảnh bị đánh rách nát nhanh chóng tiêu trừ.
Trên khuôn mặt Vân Triệt lúc trước luôn luôn từng bước lui về phía sau lúc này hiện nụ cười lạnh, bắt đầu từng bước một tiến lên phía trước, trọng kiếm liên tục vung lên, theo từng trận huyền lực nổ vang, huyền viêm màu lam nhìn qua rõ ràng cực đoan đáng sợ kia lại như bọt nước yếu ớt đánh tan từng mảnh một, ngay cả một chút giãy giụa và năng lực phản kháng đều không có. Bước chân Vân Triệt đạp tới chỗ nào, lam viêm chỗ đó sẽ bị đánh rách, tiêu tán.
- Cái… Cái… Cái gì!!
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, sáu người của Phần Thiên môn đều toàn bộ đứng lên từ trên chỗ ngồi, ánh mắt trừng lớn, khuôn mặt hoàn toàn không thể tin, như gặp quỷ thần.
- Điều này… Điều này không có khả năng!
Nụ cười cuồng tiêu và vẻ khinh miệt cuồng vọng trên mặt Phần Tuyệt Bích đồng thời tiêu tán, thay vào đó và vẻ khiếp sợ và hoảng sợ rất nhỏ trên khuôn mặt. Huyền viêm màu lam hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, giấu làm át chủ bài, khiếp sợ toàn trường, hoàn toàn bị Vân Triệt vô cùng thoải mái giơ tay nhấc chân chôn diệt, hắn chôn diệt không chỉ là lực lượng của Phần Tuyệt Bích, càng là niềm kiêu ngạo và tôn nghiêm cùng với tin tưởng vô cùng bành trướng của hắn.
- Nhất định là do lam viêm của ta mới thành, còn chưa chân chính thành thục, cho nên mới bị hắn hủy diệt được, nhất định là… Nhất định là như vậy!
Phần Tuyệt Bích liều mạng tự an ủi mình, trên mặt của hắn lại một lần nữa hiện ra nhe răng cười, nhưng mà lần này nhe răng cười ít nhiều gì cũng hơi cứng ngắc khó coi:
- Vân Triệt, ngươi cho rằng là như thế có thể hủy diệt Phần Thiên viêm của ta, liền có thể đánh bại ta sao? Ha ha ha ha, Phần Thiên viêm này, chẳng qua là huyền viêm có cấp bậc uy lực thấp nhất dưới tay ta.
- Có khả năng… Ngươi phá thử Phần Thiên long viêm của ta xem!!
Phần Tuyệt Bích cắn đầu lưỡi một cái, sau đó phun ra vài giọt máu tươi, rót lên trên quỷ viêm đao. Trên quỷ viêm đao nhất thời lam viêm hừng hực. Hai tay Phần Tuyệt Bích giơ quỷ viêm đao lên cao, một tiếng gầm dữ dội, thoáng chốc, thân thể hắn chợt bộc phát ra một cột lửa màu lam cao chừng mười trượng, ngay cả lam viêm thiêu đốt chung quanh, cũng bị mạnh mẽ hút tới, tụ lại trên thân hắn. Sau đó, lam viêm trên người hắn chẳng những lại không lên cao, ngược lại nhanh chóng hạ xuống, co rút lại, nhưng khí tức huyền lực này, lại càng ngày càng khủng bố.
- Hắn thế mà lại không tiếc tự tổn máu tươi đến phát động viêm long! Thoạt nhìn còn là toàn lực phát động.
Phần Tuyệt Thành nhíu mày, sắc mặt hoàn toàn âm u.
- Điều này cũng là lựa chọn tất nhiên của hắn. Thật sự không nghĩ tới, lúc trước Vân Triệt vẫn luôn cố ý yếu thế, huyền viêm của Tuyệt Bích đã đến cảnh giới màu lam nhưng lại không hề tạo thành uy hiếp đối với hắn, đây rốt cuộc là một quái thai như thế nào… Chỉ có điều, long viêm vừa ra, hắn vốn phải chết, cho dù không chết, cũng tất nhiên trọng thương. Có khi, Tuyệt Bích sẽ vì vậy mà bị trục xuất ra khỏi bài vị chiến lần này.
Sắc mặt Phần Mạc Ly trầm trọng nói.
- Hừ! Bị trục xuất khỏi bài vị chiến, vẫn luôn tốt hơn chiến bại!
Phần Tuyệt Thành cắn răng nói. Hiện giờ hắn vô cùng khát vọng Vân Triệt có thể lập tức chết đi. Lúc trước, hắn chính là sinh ra sát niệm với Vân Triệt, nhưng hoàn toàn không coi Vân Triệt như kẻ địch, bởi vì trong mắt hắn Vân Triệt vốn không đủ tư cách. Nhưng theo hết lần này đến lần khác Vân Triệt biểu lộ ra thực lực mạnh hơn, đến giờ phút này, hắn không cách nào không run sợ trong lòng. Vân Triệt mới mười bảy tuổi đã như thế, sau khi Vân Triệt hoàn toàn trưởng thành, không biết sẽ đạt tới một độ cao kinh người như thế nào.
Phần Mạc Ly há miệng thở dốc, nhưng không phủ nhận. Không sai, dưới thế cục này, giết chết Vân Triệt mà bị trục xuất khỏi bài vị chiến, thậm chí lọt vào trừng phạt của Thiên uy kiếm vực, đều tốt hơn rất xa so với chiến bại. Bởi vì phạt chỉ có bản thân Phần Tuyệt Bích, Phần Thiên môn nhiều lắm chỉ làm ra chút bồi thường, nhưng nếu chiến bại, sẽ làm hổ thẹn cả Phần Thiên môn!
- Nguy rồi!
Lăng Nguyệt Phong “Vụt” phát đứng lên, hắn biết rõ Phần Tuyệt Bích muốn làm cái gì, biết chắc “Long viêm” của Phần Thiên môn có uy lực khủng bố cỡ nào, hắn thấp giọng truyền âm cho Lăng Vô Cấu:
- Lập tức làm tốt chuẩn bị cứu Vân Triệt! Ngàn vạn lần đừng để cho hắn chết dưới long viêm.
Lăng Vô Cấu trên luận kiếm đài sắc mặt nặng nề, gật đầu nhẹ không thể thấy, hắn vận chuyển huyền lực, áo xanh phồng lên, đã vận sức chờ phát động.
- Vân Triệt… Đi chết đi!!
Phần Tuyệt Bích rõ ràng hơn bất cứ ai dưới một kích này có khả năng dẫn phát đến hậu quả gì, cho nên hắn gầm rú hiển nhiên dữ tợn vô cùng, theo hai cánh tay của hắn đột nhiên chém ra, lam viêm toàn thân hóa thành một hỏa long màu tím to chừng một thước, dài mấy trượng từ trên quỷ viêm đao bay lên mà ra, mang theo sức nóng và khí thế khủng bố tuyệt luân và xông về phía Vân Triệt.
- Viêm long… Là tuyệt kỹ cấm kỵ của Phần Thiên môn –– Phần thiên long!
- Nghe nói một chiêu này phải lấy máu tươi phát động, mỗi một lần phát động, huyền lực sẽ bị giảm xuống ít nhất nửa cấp bậc! Nhưng uy lực của nó, lại đủ để giết tiên sát thần!
- Phần Tuyệt Bích điên rồi sao! Thế mà lại tự tổn máu tươi dùng một chiêu này, lấy uy lực của một chiêu này, Vân Triệt rất có khả năng chết ngay tại chỗ.
- Phần Tuyệt Bích sẽ làm như vậy một chút cũng không kỳ quái, bởi vì Phần Thiên môn này vốn thua không nổi trận này… Haizzz, Vân Triệt thiên tài như thế, nếu ngã xuống như vậy thật sự đúng là đáng tiếc, chỉ có thể trông cậy và Lăng trưởng lão sẽ đúng lúc ra tay cứu được Vân Triệt.
Tiếng bàn luận chung quanh khiến sắc mặt Thương Nguyệt bỗng chốc trở nên tái nhợt, hai tay nàng che môi, mắt đẹp trừng lớn, dưới kinh hãi và lo lắng cực độ một chút âm thanh cũng không cách nào phát ra.
Phần Thiên viêm long bay lên ngay mặt mà đến, khiến Vân Triệt reo vang chuông cảnh báo… Hỏa diễm hắn hoàn toàn không sợ, nhưng lực xung kích cuồng bạo mà viêm long này mang theo lại tuyệt đối không thể khinh thường.
Hắn cau mày lại, nhanh chóng lui lại phía sau một bước, huyền lực dâng lên, trọng kiếm toàn lực chém ra.
Ầm!!
Lực lượng gió lốc và viêm long chạm vào nhau trên không, viêm long nhất thời xuất hiện dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó liền một lần nữa xông về phía hắn, một khí tức uy áp vô cùng khổng lò vây quanh chặt chẽ toàn thân hắn.
Thế mà lại khó trị như vậy… Trong lòng Vân Triệt vừa động, trọng kiếm chém ra nhanh chóng nâng lên, huyền lực toàn thân giống như nước lũ phá cống tuôn về phía hai tay Vân Triệt.
- Vẫn nguyệt trầm tinh!!
Ầm!!!!
Một tiếng vang thật lớn, mang theo ánh lửa đầy trời, đài thạch phạm vi chung quanh vài chục trượng nháy mắt hóa thành mảnh vỡ, ngay cả vách chắn huyền lực cũng xuất hiện run rẩy rất nhỏ. Dưới một kích uy lực vô cùng cuồng bạo này, viêm long bị nện ra rất xa, đồng thời lam viêm trên người cũng mau chóng tán loạn, trong chớp mắt, viêm long vốn to chừng thước đã biến thành to chừng nửa thước… Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, viêm long với lực lượng tán loạn trên phạm vi lớn lại bay vùn vụt về phía Vân Triệt, tốc độ nhanh như tia chớp, Vân Triệt còn chưa kịp thu hồi trọng kiếm, viêm long liền đánh sâu đến trước ngực hắn.
Một kiếm đánh viêm long uy lực khủng bố rớt xuống hơn phân nửa lực lượng, đối với người có mặt tại hiện trường, nhất là người của Phần Thiên môn giống như sấm sét đánh sâu vào, nhưng cho dù như thế, lực viêm long còn thừa lại cũng đã gần kề trước ngực Vân Triệt, Vân Triệt cũng không còn khả năng ngăn cản.
Tất cả hô hấp ngừng lại, toàn thân Lăng Vô Cấu cứng đờ, định nhảy vào trong vách chắn huyền lực, lại phát hiện hai tay Vân Triệt bỗng nhiên rời khỏi Bá Vương trọng kiếm, đột nhiên chộp lại, chộp vào vị trí “Cổ” viêm long.
Lăng Vô Cấu nhất thời quá mức sợ hãi, quát lớn:
- Buông tay!! Ngươi không muốn tay sao!!
Viêm long màu lam mang theo sức nóng và lực lượng hỏa diễm kinh khủng bậc nào, quả thật không thể tưởng tượng, lấy lực lượng đối chiến vốn phá không xong, trực tiếp dùng thân thể đi đụng chạm, quả thật không khác gì muốn mình chết.
Vân Triệt mắt điếc tai ngơ, hai tay gắt gao chộp vào trên cổ viêm long, huyền lực dưới “Tà phách”, lực thao túng mầm mống hỏa của Tà thần, phượng hoàng viêm lực, long thần lực, đại đạo phù đồ quyết ban cho lực lượng thân thể mạnh mẽ, trong một nháy mắt dâng lên toàn bộ…
Không có hình ảnh ngọn lửa bùng nổ, không có hình ảnh viêm long bùng nổ, cũng không có hình ảnh hai tay Vân Triệt bị viêm long đốt trọi trong nháy mắt… Hình ảnh, ở một khắc này bỗng nhiên hoàn toàn dừng lại, viêm long bay lên, cứ bị ngừng ở trên tay Vân Triệt như vậy.
Lúc này, viêm long giống như con rắn độc bị bóp chặt bảy tấc, khổ sở xoay động, nhưng cho dù nó giãy giụa bay lên như thế nào, đều không thể đào thoát khỏi hai tay toàn lực khép lại của Vân Triệt, trong giãy giụa, lực lượng của viêm long nhanh chóng tiêu tán, trở nên càng ngày càng nhỏ, từ một con viêm long cấp tốc thu nhỏ lại thành một con rắn lửa nhỏ, cuối cùng co lại thành một con giun thật nhỏ… Sau đó hoàn toàn tiêu tán ở trong tay Vân Triệt, không lưu lại một chút gì.
Mồ hôi trải rộng trên trán Vân Triệt, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh. Hắn chậm rãi buông hai tay ra, cho dù trong lòng bàn tay hay trên cánh tay, đều không có một dấu vết bị cháy.
Tất cả mọi người trên luận kiếm đài không biết đã đứng lên từ lúc nào, mỗi một người đều ánh mắt dại ra, thật lâu không có tiếng động, giống như âm thanh trên thế giới này đã hoàn toàn bị lấy ra.