.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_225" class="block_" lang="en">Trang 113# 1
Chương 225: Lưu ly tâm, linh lung thể
Song kiếm chưa gần, kiếm phong và băng liên đã đụng vào nhau, chỉ nghe “Keng” một tiếng, băng liên bị cắn nát trong kiếm phong cuồng bạo, nhưng cũng không vì vậy ngã xuống, mà hóa thành băng cứng đón gió lốc không đếm được chụp về phía Tiêu Cuồng Lôi, trong lúc nhất thời, gió lốc ngầm mang theo băng liên vỡ vụn xoay tròn bay lượn chung quanh hai người, giống như một trận lốc xoáy băng tuyết cuốn lấy.
Keng keng keng keng…
Tiếng va chạm và vỡ vụn liên tiếp, băng hoa bay ra bị Tiêu Cuồng Lôi đánh văng ra toàn bộ, nhưng hàn khí mà những băng hoa này ẩn chứa nặng quá mức dự đoán của hắn, khi hắn đánh văng tất cả băng hoa ra, hai tay đã đông lạnh đến hoàn toàn đỏ bừng, sau hai hơi thở mới hoàn toàn trở lại bình thường. Bước chân của hắn khẽ lùi về phía sau nửa bước, mỉm cười nói:
- Đã sớm nghe nói Băng Vân quyết của Băng Vân tiên cung thiên hạ vô song, quả nhiên danh bất hư truyền, tiếp theo, ta phải nghiêm túc một chút, tiên tử cũng nên cẩn thận.
Tiêu Cuồng Lôi tràn đầy ngạo khí “Có lòng tốt” nhắc nhở cũng không đưa tới một chút đáp lại của Hạ Khuynh Nguyệt, tròng mắt lạnh lẽo của nàng giống như vũng nước đọng không hề gợn sóng, lại đẹp như trăng sáng, khiến Tiêu Cuồng Lôi nhìn nhiều hai lần, nhịp tim không thể khống chế đập nhanh hơn một trận, hắn lập tức đề mạnh khí, huyền lực toàn thân dâng lên, gió lốc xoay tròn bay lượn quanh thân trở nên càng thêm nhanh chóng, hình ảnh hùng ưng sau lưng cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng liền chân thật giống như hóa thành thực thể.
- Phong cực kiếm!
Ánh mắt Tiêu Cuồng Lôi chợt lóe, gió lốc trên người bắt đầu khởi động, đột ngột xông về phía Hạ Khuynh Nguyệt, tốc độ nhanh đến tưởng như gió dữ dội, huyền giả thực lực thấp hơn Địa Huyền cảnh ở trong sân đều chỉ có thể nhìn thấy một luồng tàn ảnh giống như tia chớp thoáng hiện –– Ở trong tứ đại tông môn, tốc độ của Tiêu tông là số một!
- Ha ha, tam đệ nhìn có vẻ nghiêm cẩn, thế mà lại trực tiếp thi triển ra tốc độ cực hạn, thoạt nhìn, trận đối chiến này không bao lâu sau sẽ kết thúc.
Tiêu Cuồng Vũ thản nhiên mỉm cười nói.
Tiêu Tuyệt Thiên cũng chậm rãi gật đầu:
- Xem ra Lôi nhi cũng không bỏ qua lời khuyên của chúng ta, không khinh địch, cũng không nương tay, rất tốt. Thắng trận này xong, hắn đối mặt chính là Lăng Vân, trận chiến với Lăng Vân không có khả năng thắng, vậy liền ở một trận này, cố hết sức bày ra uy của Tiêu tông chúng ta đi!
- Hừ!
Tiêu Chấn ở bên người Tiêu Bạc Vân mắt nhìn trận đấu trên sân, dùng âm thanh rất nhỏ hừ lạnh một tiếng.
Di chuyển với tốc độ cao như gió bão, trường kiếm của Tiêu Cuồng Lôi cũng nhanh chóng quét ra, trên thân kiếm gió lốc thổi quét, theo kiếm quang hoa lệ vung lên, bốn đường kiếm cương đủ để xuyên núi phá đá đồng thời bay vụt về phía Hạ Khuynh Nguyệt.
Keng keng keng keng!
Bốn đóa băng liên nở rộ trước người Hạ Khuynh Nguyệt, lập tức vỡ vụn dưới toàn bộ bốn đường kiếm cương, Tiêu Cuồng Lôi cũng vào lúc này thành công đến gần phía trước Hạ Khuynh Nguyệt, kiếm chiêu liên hoàn như bão tố đánh úp về phía Hạ Khuynh Nguyệt, bước chân của Hạ Khuynh Nguyệt đều đều mà thong dong lui lại, mỗi khi lùi một bước, dưới chân sẽ nở rộ một đóa băng liên xinh đẹp…
- Thật sự kinh người, Hạ Khuynh Nguyệt này mới là Linh Huyền cảnh cấp tám, Băng Vân quyết đã đạt đến cảnh giới băng liên tầng thứ tư, hơn nữa thi triển vô cùng thuần thục, Mộc Lăng Tuyết Linh Huyền cảnh cấp mười lần trước, cũng chỉ mới bắt đầu trộm lên con đường cảnh giới băng liên. Thoạt nhìn, không thể nghi ngờ Hạ Khuynh Nguyệt hẳn là đệ tử thiên phú cao nhất trong vài chục năm nay của Băng Vân tiên cung.
- Chỉ có điều nhìn qua Hạ Khuynh Nguyệt rõ ràng ở thế hạ phong, tất cả chiêu thức đều là phòng ngự và chống đỡ, không có dư lực đánh trả, điều này cũng khó trách, thế yếu về tuổi và huyền lực còn ở đó.
Hình ảnh hùng ưng sau lưng Tiêu Cuồng Lôi giương cánh cao cao, kiếm chiêu từng chiêu tiếp một chiêu, một thanh trường kiếm bị hắn vung thành kiếm ảnh đầy trời, lại phối hợp với tốc độ của hắn, bóng người và bóng kiếm hư hư thực thực, chồng chất, khiến người nhìn đến hoa cả mắt, không kịp nhìn. Kiếm và kiếm giao đánh, gió bão và băng liên va chạm, vang lên từng chuỗi âm thanh nổ tung khiến cho tai người ta ù ù.
Kiếm cương màu xanh và mảnh nhỏ băng liên không ngừng từ trong gió lốc huyền lực bao phủ bọn họ bắn ra, đối mặt với tốc độ kinh người của Tiêu Cuồng Lôi, động tác của Hạ Khuynh Nguyệt lại nhẹ nhàng như khói, tao nhã thoải mái như tiên tử đạp bụi trần, nhưng lại không hề nhận lấy một chút hãm chân từ trên tốc độ của Tiêu Cuồng Lôi, mỗi một lần bước chân của bọn họ di động,mặt đất sẽ nhiều thêm mấy vết nứt do kiếm và huyền lực đánh sâu vào.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn từng trận âm thanh bùng nổ và tiếng xé rách chói tai, mỗi một đôi mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng ở trên luận kiếm đài, vốn tưởng rằng một trận này chính là nhanh chóng kết thúc, thậm chí sẽ là trận đấu ra mặt nghiền áp, cho dù là ai đều không nghĩ tới sẽ kịch liệt đến mức độ này. Hai người có chênh lệch ba tuổi, chênh lệch một bậc huyền lực, tình huống trước mắt lại rõ ràng là thế lực ngang nhau.
Sắc mặt của người Tiêu tông đã bắt đầu trở nên không được khá hơn, chân mày Tiêu Tuyệt Thiên khẽ trầm xuống, thấp giọng nói:
- Xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp Hạ Khuynh Nguyệt, thực lực của nàng, có lẽ vốn không kém hơn Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm.
- Không sao, cho dù có thể giằng co với tam đệ thì có thể như thế nào chứ? Chỉ cần kinh trần kiếm của tam đệ vừa ra, thắng bại lập tức phân định.
Tiêu Cuồng Vũ cũng không lo lắng nói.
- Dùng kinh trần kiếm, ít nhiều gì sẽ có phần thắng không được thuyết phục. Hiện giờ nhìn hai người lực lượng ngang nhau, nhưng nếu như tiếp tục kéo dài như vậy, ưu thế vẫn ở bên chỗ Lôi nhi, dù sao, mức độ huyền lực hùng hậu của Lôi nhi, dù thế nào cũng phải hơn tiểu nữ hài mới mười bảy kia.
Tiêu Tuyệt Thiên nói.
- Tỷ tỷ cố lên, tỷ tỷ cố lên!
Hai nắm tay Hạ Nguyên Bá đầy mồ hôi, hai mắt trợn trừng, không ngừng hô to. Hắn cũng không thể thấy rõ cục diện trận đấu, chỉ thấy Hạ Khuynh Nguyệt dường như lui về phía sau một phen, trong lòng càng ngày càng gấp
- Đừng lo lắng, tỷ tỷ đệ sẽ không dễ dàng bại như vậy.
Vân Triệt thuận miệng an ủi.
- Không dễ dàng bại như vậy?
Trong đầu Vân Triệt, truyền đến tiếng khịt mũi của Mạt Lỵ:
- Nữ tử này, vốn không có khả năng bại. Nếu như nàng ta dùng hết toàn lực, người đối diện vốn ngay cả cơ hội năm chiêu cũng không có. Cục diện bây giờ, chẳng qua vì nàng ta ẩn giấu thực lực mà cố hết sức thôi.
- Hả?
Trong lòng Vân Triệt kinh ngạc một trận:
- Cơ hội năm chiêu cũng không có? Điều đó không có khả năng đi?
- Hừ! Ngươi có thể khiêu chiến vượt qua đại cảnh giới, một nửa là bởi vì thiên phú và lực lĩnh ngộ của ngươi, một nửa là huyền mạch của thần. huyết mạch của thần và huyền công của thần của ngươi, còn ở lĩnh vực thiên phú, lực lĩnh ngộ cùng với thể chất này, ta cuối cùng gặp được một người còn hoàn toàn hơn ngươi, kia chính là nữ tử này, nàng ta chẳng những có “Thiên linh thần mạch” năm mươi bốn huyền quan thông toàn bộ, còn có “Băng tuyết lưu ly tâm” còn rất hiếm có khó được vạn lần so với thiên linh thần mạch, thể chất của nàng, là ở chúng thần… Là ở chỗ ta sinh ra “Cửu huyền linh lung thể” trong vạn năm mới có một người… Ngày hôm sau, đối thủ của ngươi có phải là Lăng Vân hay không, thật đúng là chưa thể biết được.
Vân Triệt: “!!!!”
Hai cái tên “Băng tuyết lưu ly tâm” và “Cửu huyền lung linh thể” này, Vân Triệt thông hiểu y lý và thể chất thế gian, cho dù là đời trước hay là đời này, đều vẫn là lần đầu tiên nghe được, cho nên không có cách nào hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa chân chính của hai cái tên này. Nhưng mà, theo như trong lời nói của Mạt Lỵ, hắn nghe ra được một chút sắc thái khiếp sợ vô cùng rõ ràng. Thứ có thể khiến cho Mạt Lỵ khiếp sợ, há có thể tầm thường.
Mà câu nói sau cùng của Mạt Lỵ, khiến Vân Triệt hoàn toàn kinh hãi. Bởi vì câu nói kia của Mạt Lỵ rõ ràng ám chỉ… Hạ Khuynh Nguyệt, thậm chí có khả năng đánh bại Lăng Vân!!
Đối chiến trên luận kiếm đài đã tiến vào gay cấn, hình ảnh hùng ưng sau lưng Tiêu Cuồng Lôi lại một lần nữa mở ra hai cánh, hắn kêu khẽ một tiếng, thân thể đã nhảy lên rất cao trên không, gió lốc huyền lực quanh thân, cũng vào lúc này bạo động giống như nước sôi vọt lên, từng vòng huyền lực gợn sóng màu xanh nhạt chậm rãi khuếch tán ra chung quanh, mạnh mẽ đẩy toàn bộ không khí chung quanh ra. Sau đó, trường kiếm của Tiêu Cuồng Lôi chỉ xéo xuống dưới, toàn bộ huyền lực quanh thân ngưng tụ trên mũi kiếm, nhất thời, màu xanh trên mũi kiếm đại thịnh, một cơn gió lốc dữ dội vây quanh mũi kiếm lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp xoay tròn gào thét.
Một vòng khí tức đè nến, cũng vào lúc này bao phủ toàn bộ luận kiếm đài, những người bên cạnh luận kiếm đài chỉ nhìn ánh sáng xanh vờn quanh mũi kiếm, đã có một cảm giác hít thở không thông.
Đánh mãi không xong, Tiêu Cuồng Lôi cuối cùng mất đi nhẫn nại, nhưng cũng không lấy ra kinh trần kiếm, bởi vì giống như Tiêu Tuyệt Thiên nói, đối phó với một người mà tuổi tác và huyền lực đều thấp hơn mình còn muốn vận dụng thần kiếm hàng đầu của Tiêu tông, chẳng những thắng không thuyết phục, hơn nữa còn có khả năng bị người nhạo báng. Hắn quyết đoán vận dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của bản thân.
- Kinh hồng nhất kiếm!!
Tiêu Cuồng Lôi hét lớn một tiếng, trong gió bão toàn thân bắt đầu khởi động phi thân xuống, cả người giống như Kiếm Thần hạ xuống, kiếm thế sắc bén đến cực điểm ùn ùn kéo đến trùm về phía Hạ Khuynh Nguyệt…
- A! Không nghĩ tới tam đệ có thể tu luyện “Kinh hồng nhất kiếm” đến mức này… Đại khái đã đến trình độ bốn thành đi?
Tiêu Cuồng Vũ kinh ngạc nói.
- Đây là đột phá mới lấy được gần nhất, xem ra, trận đấu sẽ lập tức kết thúc.
Trên mặt Tiêu Tuyệt Thiên đã lộ ra nụ cười thắng lợi.
Theo kiếm thế của Tiêu Cuồng Lôi nhanh chóng rơi xuống, một vết nứt điên cuồng lan tràn trên mặt đất. Đối mặt với một kích từ trên không vô cùng đáng sợ này, Hạ Khuynh Nguyệt lại có vẻ vô cùng thong dong, bàn tay trắng nõn của nàng giơ lên, thong thả chỉ băng kiếm lên trên không, trên mũi kiếm, một đóa băng liên không tiếng động nở ra, chính là đóa băng liên này không còn óng ánh trong suốt, mà mang một màu xanh nhạt như trời không.
Ầm!!
Kinh hồng nhất kiếm của Tiêu Cuồng Lôi và băng liên của Hạ Khuynh Nguyệt va chạm trên không, một tiếng nổ vang như sấm rền vang vọng khắp toàn trường, huyền lực gió lốc màu xanh bao phủ hoàn toàn vùng không gian lớn, băng liên cũng hoàn toàn nổ tung, bắn ra bông tuyết băng sương đầy trời, trong lúc nhất thời, thân thể hai người hoàn toàn bị huyền lực màu xanh và màu xanh nhạt sáng rọi bao phủ, khiến cho người ta cuối cùng nhìn không ra bóng dáng, chỉ có thể nghe được va chạm của hai luồng huyền lực điên cuồng bùng nổ.
Vẻn vẹn sau mười hơi thở, ánh sáng xanh và xanh nhạt mới hoàn toàn tản đi, kiếm của hai người cũng hoàn toàn vào lúc này va chạm một lần cuối cùng, sau đó dưới va chạm đánh sâu chia ra lui về phía sau.
Vẻ mặt của Hạ Khuynh Nguyệt không hề có gợn sóng, đôi mặt đẹp vẫn như trước trong suốt không gợn sóng, trên người đừng nói vết thương, ngay cả váy dài màu trắng cũng không nhiễm một hạt bụi, băng linh phiêu động quanh thân càng không hề hỗn độn chút nào.
Tiêu Cuồng Lôi ở đối diện nàng cũng như thế, trừ bỏ tóc hơi lộn xộn, toàn thân không thấy một vết thương,. Tuyệt chiêu vừa rồi đụng nhau kịch liệt như vậy, hai người lại như kỳ tích đều không tổn thương lấy một vết thương.
Chỉ có điều về sắc mặt mà nói, Tiêu Cuồng Lôi hiển nhiên không được bình tĩnh như Hạ Khuynh Nguyệt, hắn hoàn toàn không dự đoán được sẽ là kết quả này, bản thân dùng ra tuyệt chiêu vừa mới có chút thành tựu, nhưng mới vừa rồi khi đối chiến, tất cả kiếm thế và kiếm cương đều bị đối phương đỡ được hết, ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không tổn thương được, điều này khiến cho trong lòng hắn thất kinh đồng thời cũng cảm thấy mặt mũi không có ánh sáng.
Dưới tình huống này, hắn biết nếu mình muốn thắng, nhất định phải sử dụng kinh trần kiếm.
- Không hổ là tiên tử của Băng Vân tiên cung, quả nhiên không khiến cho ai có thể xem nhẹ, khi cùng tuổi với tiên tử, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của tiên tử. Nhưng cuộc tranh tài này, ta không thắng không thể, nếu bởi vì vậy mà có chỗ chọc giận tiên tử, sau cuộc tranh tài, nhất định ngay trước mặt bồi tội với tiên tử.
Nói xong, kiếm trong tay Tiêu Cuồng Lôi đã thu hồi, tay phải đặt lên không gian giới chỉ, liền định lấy ra kinh trần kiếm, nhưng khi ngón tay phải của hắn đụng chạm lên tay trái, sắc mặt của hắn bỗng nhiên cứng đờ, động tác khựng lại ở đó, sau đó, sắc mặt của hắn lấy tốc độ kinh người trở nên càng lúc càng trắng, càng ngày càng trắng… Sau đó cả người như băng điêu, nằm ngửa thẳng tắp trên mặt đất.
Theo hắn ngã xuống, trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt không hề xuất hiện một chút rung động, không hề ngoài ý muốn chút nào.