.
._114__1" class="block_" lang="en">Trang 114# 1
Chương 227: Nguy cơ lặng yên gieo xuống
Trong ngày thường hết nhìn đông tới nhìn tây ở trước đình viện của Băng Vân tiên cung đều không thiếu, đều muốn có thể nhìn thấy được phương nhan của Băng Vân tiên tử, nhưng có gan đáp lời lại cơ bản một người không có, một người huyền giả tuổi còn trẻ ở lãnh địa của mình cho dù có quyền thế có danh vọng có tiền đồ cỡ nào, đến trước mặt đệ tử Băng Vân tiên cung đều sẽ e sợ ba phần trước, thậm chí còn sẽ không thể khống chế sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.
Về phần dám trực tiếp xin gặp Sở Nguyệt Thiền, càng tuyệt đối không có.
Băng linh phiêu động, rất nhanh, một bóng dáng uyển chuyển như tiên xuất hiện ở trước người hắn, chính là Hạ Khuynh Nguyệt. Mắt đẹp của nàng khẽ dừng lại ở trên mặt Vân Triệt, nói:
- Vân công tử, nếu ngươi muốn gặp Băng Thiền sư bá, vẫn mời về đi. Băng Thiền sư bá xưa nay thích thanh tĩnh, cũng không nguyện tiếp xúc với người ngoài Băng Vân tiên cung, tâm ý của ngươi, tin tưởng Băng Thiền sư bá đã nghe được.
Vân Triệt nhìn nàng, thật nghiêm túc nói:
- Khuynh Nguyệt lão bà, cho nàng hai lựa chọn, một nàng gọi ta là phu quân, một nàng gọi tên của ta… Nàng là lão bà ta cưới hỏi đàng hoàng, nào có lão bà nào gọi phu quân là công tử!
Đối với lời Vân Triệt nói, Hạ Khuynh Nguyệt không hề tức giận, khẽ gật đầu:
- Được, vậy về sau Khuynh Nguyệt liền gọi thẳng ngươi là Vân Triệt.
Mặt bên trái Vân Triệt khẽ run rẩy, nhàn nhạt thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Ta tình nguyện hy vọng nàng giống như lúc trước, luôn lạnh như băng nhìn ta, khi ta trong lời nói cố ý “Mạo phạm” nàng, còn có thể biểu hiện ra tức giận… Dáng vẻ nàng như bây giờ, luôn bình thản còn giống như biến thành hai người khác nhau trong một người.
Tròng mắt Hạ Khuynh Nguyệt hơi đổi, nhẹ nhàng nói:
- Băng Tâm quyết của cung ta có thể khiến cho người ta tĩnh tâm tĩnh khí, vô dục vô cầu, lời ngươi vừa mới nói, Khuynh Nguyệt tiện thể coi là lời khen.
- Vô dục vô cầu… Vậy còn là người sao?
Vân Triệt lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác:
- Khuynh Nguyệt lão bà, chúc mừng nàng tiến vào bốn thứ hạng đầu, sau trận bài vị chiến này, nàng thật sự sẽ danh dương thiên hạ.
- Nói như vậy, nên là ta nói với ngươi mới đúng.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt trở nên hơi phức tạp:
- Ta hoàn toàn thật không ngờ, ngươi thế mà có thể ở trong thời gian ngắn không đến hai năm, tới được cảnh giới như vậy, ngươi cho những người cười nhạo ngươi, khinh thị ngươi, còn đuổi ngươi ra khỏi nhà năm đó một đáp lễ có lực nhất.
- Ta muốn gặp Băng Thiền tiên tử, Khuynh Nguyệt lão bà, nàng giúp ta nói cho nàng ấy một tiếng đi, nói không chừng nàng ấy sẽ bằng lòng gặp ta đó.
Vân Triệt nói.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi lắc đầu:
- Băng Thiền sư bá không có khả năng sẽ gặp ngươi, xin trở về đi, bài vị chiến ngày mai…
- Khuynh Nguyệt, để cho hắn vào phòng ta đi.
Lúc này, một giọng nói nhẹ bổng như khói, lạnh như huyền băng không biết từ phương nào truyền đến, chậm rãi rơi vào trong tai hai người, trong mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt thoáng qua vẻ kinh ngạc thật sâu, lập tức nói:
- Vâng, sư bá… Vân Triệt, đi theo ta.
Đình viện này bố trí giống chỗ Vân Triệt ở như đúc, càng khéo chính là, vị trí căn phòng Sở Nguyệt Thiền lựa chọn, cũng giống với lựa chọn của Vân Triệt. Dưới hướng dẫn của Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt đứng ngoài cửa phòng khép hờ, hơi chần chừ, sau đó đẩy cửa vào.
Một hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt, trước mắt Vân Triệt, là một bóng lưng tuyệt mỹ như tiên, nàng đứng trước cửa sổ, tắm ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào, một thân áo trắng bị ánh trăng biến thành màu trắng ngà, tuyết cơ lộ ra ở cổ lưu chuyển ánh huỳnh quang, càng tuyết trắng hơn ánh trăng.
Trong lúc giật mình, Vân Triệt cho rằng mình giống như thấy được thiên nữ nguyệt cung hạ phàm, không tự chủ được ngẩn ngơ, nhất thời quên mất mở miệng như thế nào. Sở Nguyệt Thiền cũng không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng truyền đến:
- Biết vì sao ta muốn gặp ngươi không?
- Biết.
Vân Triệt hồi hồn, yếu ớt trả lời:
- Bởi vì nàng muốn nhìn thấy ta, giống như ta sau khi xa cách nàng, luôn luôn khát vọng gặp lại nàng.
- … Hồ ngôn loạn ngữ!
Trong giọng nói của Sở Nguyệt Thiền mang theo tức giận thật sâu:
- Ta sở dĩ sẽ gặp ngươi, chỉ vì muốn ngay mặt nói cho ngươi biết, ân oán giữa chúng ta, đã xóa bỏ khi ta rời khỏi Tử vong hoang nguyên, ta và ngươi không thiếu nợ nhau, lại không có gì liên quan! Ngươi tốt nhất, quên toàn bộ tất cả qua lại giữa chúng ta không còn một mảnh, sau này gặp lại, liền hoàn toàn là người lạ!
Lời Sở Nguyệt Thiền nói làm cho Vân Triệt nở nụ cười:
- Nếu nàng thật sự quyết tuyệt muốn chặt đứt hết tất cả ân oán với ta như vậy, như thế, vì sao nàng muốn tự mình đến Thiên Kiếm sơn trang? Hôm nay khi ta gặp nguy nan, tại sao phải ra tay cứu giúp đầu tiên? Đây là chuyện mà Băng Thiền tiên tử tính tình lạnh nhạt trong truyền thuyết tuyệt đối không thể làm ra.
- Ta tới Thiên Kiếm sơn trang, chẳng qua vì thay thế cung chủ đến. Về phần ta ra tay cứu ngươi, là ta không quen nhìn hành vi vô sỉ của Phần Mạc Ly, không có một chút quan hệ với ngươi.
Sở Nguyệt Thiền lạnh lùng nói.
- Nàng có thể lừa gạt ta, nhưng nàng lừa được bản thân sao?
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng:
- Nếu trong lòng nàng thật sự quyết tuyệt như vậy, cần gì phải giải thích với ta? Nàng tự hỏi lòng mình, trong khoảng thời gian này, có luôn luôn không thể khống chế nhớ tới ta không, nhớ tới nửa năm chúng ta ở cùng nhau… Lần này nàng đến Thiên Kiếm sơn trang, nguyên nhân chân chính, thật không phải vì có thể nhìn thấy ta sao? Những lý do khác, chẳng qua là nàng vì mình tìm cớ mà thôi…
Vân Triệt vừa nói, vừa đi tới bên người Sở Nguyệt Thiền:
- Ta vốn cho rằng, trước khi ta trở nên đủ cường đại, ta không có khả năng gặp lại nàng, nhưng khi ta biết được nàng lại cũng tới Thiên Kiếm sơn trang, nàng biết trong lòng ta cao hứng cỡ nào không? Bởi vì ta vô cùng tin tưởng, nàng vì ta mà đến, bởi vì nàng biết ta sẽ đại biểu cho Thương Phong hoàng thất tham gia bài vị chiến lần này.
- Im miệng… Không được đi tới!
Lời Vân Triệt, khiến trong lòng Sở Nguyệt Thiền hoàn toàn rối loạn, cảm giác được bước chân của Vân Triệt đến gần, trên khuôn mặt cường giả chí tôn đã đi vào cảnh giới Vương Huyền này lại thoáng qua vẻ kinh hoảng. Nàng vừa định xoay người lại, hai cánh tay đã nhẹ nhàng chậm chạp mà cương quyết kéo qua bờ eo nàng, từ phía sau ôm lấy nàng.
Trong đầu Sở Nguyệt Thiền nhất thời lờ mờ, toàn thân càng trực tiếp cứng đờ, bên tai nàng, truyền đến giọng nói êm ái của Vân Triệt:
- Ta biết, nàng không có khả năng phản bội Băng Vân tiên cung, càng không có cách nào qua được một cửa bản thân. Ta không có tư cách bắt buộc và miễn cưỡng nàng, ta chỉ hy vọng, trước khi ta có năng lực mang theo nàng phá vỡ hết tất cả trở ngại, nàng không được quên, nàng không chỉ là Sở Nguyệt Thiền của Băng Vân tiên cung, còn có một thân phận là tiểu tiên nữ… Là tiểu tiên nữ chỉ thuộc về một mình ta… Cho dù nàng muốn quên thân phận tiểu tiên nữ của bản thân, vậy vậy vậy… Thân đồng nam của ta đã bị nàng đoạt đi rồi! Nàng cũng không thể sau khi ăn sạch sành sanh chẳng những không định phụ trách lại còn chuẩn bị quên đi không còn một mảnh…
Một vài hành vi gần đây của Sở Nguyệt Thiền lộ ra vẻ quái dị khắp nơi, từ sau màn đêm buông xuống gặp mặt một đệ tử ngoại môn, đây là chuyện trước kia vốn càng không có khả năng. Hạ Khuynh Nguyệt đưa Vân Triệt tớ trước cửa phòng Sở Nguyệt Thiền nhìn ngọn đèn lay nhẹ trong phòng, trong lòng nghi ngờ tầng tầng lớp lớp.
Lúc này, cửa phòng khép hờ bỗng nhiên bị mở ra… Chuẩn xác mà nói là bị đánh mở, thân thể Vân Triệt ở trong một luồng hàn khí trực tiếp lộn một vòng bay ra, tuy rằng lúc rơi xuống đất miễn cưỡng đứng vững, như vẫn như trước lộ vẻ cực kỳ chật vật, cửa phòng bị đánh mở đã vào lúc hắn rơi xuống đất “Rầm” một tiếng nặng nề đóng lại.
- Ngươi chọc sư bá tức giận?
Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt vừa chuyển, buồn cười nhìn vẻ chật vật của hắn.
- Làm sao có thể, cho ta thêm một vạn lá gan ta cũng không có khả năng dám trêu chọc đến nàng ấy.
Vân Triệt nghiêm túc nói:
- Là Băng Thiền tiên tử tiếp nhận lòng biết ơn của ta xong, có lòng tốt đưa ta ra mà thôi… Ừm, chính là như vậy.
- Thật sao…
Hai mắt Hạ Khuynh Nguyệt thoáng lưu lại trên mặt hắn, hiển nhiên không tin lời hắn nói, nhẹ nhàng nói:
- Mục đích của ngươi đã đạt tới, nếu không có chuyện gì khác, mời trở về đi. Bài vị chiến ngày mai, ngươi đối chiến với Lăng Kiệt. Sư phụ đã nói, tuy rằng tuổi Lăng Kiệt còn nhỏ, nhưng về thiên phú còn phải hơn tuyệt thế thiên tài Lăng Vân, đối chiến ngày mai, ngươi phải cẩn thận.
- Được, cám ơn nhắc nhở. So ra, đối thủ của nàng ngày mai mới thật khó giải quyết.
Giọng Vân Triệt ngừng lại, đột nhiên nói:
- Khuynh Nguyệt lão bà, nàng có từng nghe nói tới “Băng tuyết lưu ly tâm” và “Cửu huyền linh lung thể” không?
- “Băng tuyết lưu ly tâm”, “Cửu huyền linh lung thể”?
Giữa trán Hạ Khuynh Nguyệt khẽ đọng lại nghi vấn, sau đó lắc đầu:
- Khuynh Nguyệt chưa từng nghe nói tới.
Nhìn phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt, rất rõ ràng không hiểu biết về lưu ly tâm và linh lung thể, Vân Triệt lập tức nói:
- A, không có gì. Cáo từ.
Vừa xoay người chuẩn bị rời đi, bước chân Vân Triệt lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nói
- Ngày mai nàng và Lăng Vân đối chiến, ta hy vọng người thắng không phải là Lăng Vân, mà là nàng, nói vậy, trận chiến cuối cùng, đối thủ của nàng… Chính là ta!
Mấy câu nói ngắn ngủi, lại tràn ngập đầy đủ ngạo khí và tin tưởng không để cho người ta chất vấn. Giống như trận đối chiến với Lăng Kiệt ngày mai, trong mắt hắn kết quả đã sớm định. Nhìn bóng lưng Vân Triệt rời đi, Hạ Khuynh Nguyệt trầm mặc một trận, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Không biết trong thời gian hai năm, hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì…
Cùng một thời gian, trong một chỗ khác của Thiên Kiếm sơn trang.
Lăng Khôn, một trong các chấp sự Thiên kiếm các của Thiên uy kiếm vực, ở Thiên uy kiếm vực, thân phận của hắn chỉ có thể rơi vào trung hạ đẳng, nhưng ở Thương Phong đế quốc, thân phận của hắn, thực lực của hắn, đủ để khiến cho tất cả tông môn to lớn kinh hãi ngưỡng vọng, tuyệt đối không dám có nửa điểm mạo phạm ngỗ nghịch.
Ở trong mắt tứ đại thánh địa, tiểu quốc này, chẳng qua là nơi tam lưu thấp đến khinh thường đặt chân đến.
Đình viện Thiên Kiếm sơn trang chuẩn bị cho Lăng Khôn cũng cực kỳ xa hoa, chỉ riêng gia bộc hầu hạ hắn đã hơn mười mấy người, lúc này, những người hầu hạ hắn đều bị hắn sai ra ngoài hết, trong phòng ngọn đèn u ám, hắn lấy ra một khối bảo ngọc toàn thân màu lam tím, đây là khối ngọc truyền âm cực kỳ hi hữu và đặc thù.
Theo huyền lực đưa vào, ngọc truyền âm màu lam tím phát ra quang mang nhàn nhạt trậm pháp truyền âm chất chứa trong đó cũng nhanh chóng chuyển động
- Thiếu cung chủ, biệt lai vô dạng, còn nhớ lão phu không?
Lăng Khôn híp mắt, cúi đầu nói vào ngọc truyền âm.
- Lăng Khôn Lăng tiền bối của Thiên uy kiếm vực? Đây thật đúng là hiếm lạ, thoạt nhìn, ngươi chắc có chuyện thú vị gì muốn thương lượng với bản thiếu?
- Không sai.
Lăng Khôn chậm rãi nói:
- Lão phu muốn làm một khoản giao dịch với thiếu cung chủ, tin tưởng giao dịch này, thiếu cung chủ nhất định rất hứng thú.
- Hả? Nói thử xem.
- Ha ha, nghe nói những năm này thiếu cung chủ vẫn luôn tìm một nữ tử có được “Cửu huyền linh lung thể”, mà kỳ nữ tử như vậy, lão phu lại gặp được một người, không biết thiếu cung chủ có cảm thấy hứng thú không?
- Cái gì?
Giọng nói vốn lạnh nhạt như khói bỗng chốc trở nên dồn dập, sau đó lại trầm mặc xuống:
- Ánh mắt của Lăng tiền bối, bản thiếu tự nhiên sẽ không hoài nghi, nhưng nếu như là “Cửu huyền linh lung thể” vạn năm khó gặp, vì sao Lăng tiền bối lại không tự hưởng dụng, hoặc hiến cho thánh chủ của Thiên uy kiếm vực các ngươi chứ?
- Lão phu biết phân lượng của mình, thật đúng là không đủ can đảm hưởng dụng cửu huyền linh lung thể, hiến cho thánh chủ, chẳng qua chỉ có thể đổi lấy cái gọi là “Công lớn”, mà hiến cho thiếu cung chủ… Ha, tin tưởng lấy quyết đoán và trí tuệ của thiếu cung chủ, có thể khiến cho lão phu đạt được ưu việt càng nhiều.
- Ha ha ha ha! Lăng tiền bối thật sự là người thông minh, bản thiếu thích nói chuyện với người thông minh. Xem ra lúc trước lưu lại ngọc truyền âm cho Lăng tiền bối chính là quyết định sáng suốt nhất của bản thiếu. Lăng tiền bối muốn thứ ưu việt gì, cứ mở miệng. Nếu thật sự là cửu huyền linh lung thể, Lăng tiền bối muốn ưu việt gì, đều không quá phận.
- Thiếu cung chủ quả nhiên thống khoái.
Lăng Khôn nở nụ cười:
Lão phu chỉ cần một món đồ vật… Ba cân tử mạch thần tinh.
- … Ba cân, Lăng tiền bối vừa mở miệng, mở đúng là khá lớn.
- Ha ha ha ha, đối với người khác mà nói, đừng nói ba cân tử mạch thần tinh, chính là được ba cân tử mạch thiên tinh, đều khó như lên trời, nhưng đối với thiếu cung chủ mà nói, tin tưởng ba cân tử mạch thần tinh vào tay cũng không phải là việc khó gì. Hơn nữa ba cân tử mạch thần tinh này so sánh với cửu huyền linh lung thể, quả thật không đáng để nhắc tới.
- Được! Trong vòng hai năm, bản thiếu sẽ chuẩn bị xong ba cân tử mạch thần tinh, hy vọng đến lúc đó, Lăng tiền bối có thể ngàn vạn đừng khiến cho bản thiếu thất vọng.
- Thiếu cung chủ yên tâm, lão phu trừ phi chán sống, bằng không quả quyết không có lá gan có nửa điểm dối gạt thiếu cung chủ. Như vậy, lão phu liền chậm rãi chờ đợi tin tức tốt của thiếu cung chủ…